Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong vũ bất động an như san.” Câu thơ nổi tiếng của Đỗ Phủ, thời Đường nghĩa là: “Ước gì có được vạn ngôi nhà rộng lớn, để chở che cho mọi người nghèo trong thiên hạ, khiến họ đều được vui vẻ mỉm cười.”
Khóe mắt Tiêu Lâm liếc sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Lan Nhân đang chờ được khen, giọng dịu dàng:
“Rất... ngập tràn nét hồn nhiên trẻ thơ.”
Thôi Lan Nhân cong cong mắt, nở nụ cười rạng rỡ.
Không hổ là trưởng công tử, đến vậy mà cũng có thể mở miệng khen ra được.
Trước đó bà Trần cũng đã xem bức họa của nàng, chỉ ôm má làm vẻ mặt như đau răng rồi âm thầm rút lui.
Không nỡ phê bình, mà khen cũng chẳng thể nói trái lương tâm.
Thôi Lan Nhân đang định thân mật ghé sát vào lòng Tiêu Lâm, bỗng chốc hít hít mũi, lập tức buông tay, lùi lại nửa bước, nói:
“Phu quân về thật đúng lúc, thiếp vừa mới tắm xong, còn nửa thùng nước chưa nhờ người đổ đi, phu quân muốn dùng thì dùng luôn, hoặc để thiếp sai người thay nước mới?”
Tiêu Lâm cúi đầu nhìn lại, quần áo trên người lấm lem cỏ vụn, bụi đất, lông ngựa và vết máu súc vật đã khô lại, mùi hỗn tạp e là không dễ chịu gì.
Chẳng trách nàng chê bai.
Dù trong lòng hiểu rõ, nhưng khoảnh khắc đó, tâm hắn vẫn không tránh khỏi chùng xuống.
Một cảm giác như thể mình là người có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, một cảm giác bị chối từ, bị loại trừ lặng lẽ kéo hắn trở lại đáy vực.
Không lý do gì, tâm trạng hắn đột ngột trở nên u ám, ảm đạm.
Hắn quá dơ bẩn, Thôi Lan Nhân không thích hắn.
Nhưng rồi ngay sau đó, hắn lại lạnh lùng nghĩ: nàng sao có thể không thích hắn được?
“Ta dùng phần nước còn lại là được rồi.”
Thôi Lan Nhân ngoan ngoãn đáp: “Vậy phu quân mau đi tắm đi, thiếp đi lấy quần áo sạch cho chàng.”
Tiêu Lâm nhìn nàng thật sâu, khẽ “ừ” một tiếng, rồi xoay người bước vào phòng tắm, sau bình phong từ từ cởi bỏ xiêm y, dùng gáo gỗ múc nước ấm từ thùng dội lên người. Không bao lâu sau, giọng Thôi Lan Nhân vang lên từ bên ngoài màn sương:
“Phu quân, thiếp để y phục sạch ở ngoài cửa rồi nhé!”
Trong làn hơi nóng, Tiêu Lâm mở mắt, chậm rãi nói:
“Sao nàng không mang vào cho ta?”
Sự chủ động bất ngờ của trưởng công tử khiến Thôi Lan Nhân thoáng nghi ngờ, nàng do dự một lát mới khẽ hỏi:
“Được... được chứ?”
Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ còn âm thanh nước bắn lên gạch đá “rào rào” vọng ra.
Thôi Lan Nhân không kiềm chế nổi tò mò, ôm lấy rổ quần áo khô, rón rén vòng qua bình phong.
Bởi phòng tắm này nằm trên đỉnh núi, để tránh gió và giữ ấm, bốn bức tường đều kín bưng, chỉ mở hai cửa sổ thông khí nhỏ tận trên cao. Hơi nóng mù mịt chưa tan, hai bước thôi đã không nhìn rõ gì, Thôi Lan Nhân dù có cố mở to mắt cũng chẳng thấy được, chỉ có thể lần theo trí nhớ tìm đến nơi đặt thùng tắm. Nhưng nàng còn chưa kịp bước tới nơi, chợt nghe thấy tiếng “tõm” gáo gỗ rơi vào thùng nước.
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn kéo nàng ngã sấp vào lòng.
“A!” Thôi Lan Nhân hoảng hốt kêu lên, “Quần áo của thiếp!”
Lang quân không một mảnh vải, toàn thân ướt sũng, nước rất nhanh đã thấm vào lớp áo mỏng trên người nàng.
“Phu quân, chàng làm gì vậy... Ưm!”
Tiêu Lâm cúi đầu, chậm rãi hôn lên hõm cổ nàng, mút lấy làn da mịn màng khiến nàng vừa ngứa vừa đau.