Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không phải vừa nãy còn không giận sao…?
Trong lòng Thôi Lan Nhân vang lên một tiếng “không ổn”, linh cảm như sắp gặp đại họa, tim treo lơ lửng.
Tiêu Lâm chống tay ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười thoáng hiện trên đôi môi bị nàng cắn đỏ bừng.
Trên lồng ngực hắn, mồ hôi nóng hổi rịn ra, từng giọt lăn dài theo cơ bắp.
Cứ như thể… bị nàng đánh xong còn thấy hứng khởi hơn.
Thôi Lan Nhân chưa từng gặp phải tình huống “nguy cấp” thế này, vừa không tin nổi, vừa ngỡ ngàng sửng sốt.
Nàng lại cúi nhìn dải lưng trong tay, hoài nghi không biết trên đó có dính loại “kích dược” quái quỷ gì hay không.
Hình như… đã đánh hỏng Tiêu Lâm rồi.
Tiêu Lâm cười dịu dàng, ngón tay thon dài vòng ra quấn lấy dải lưng nàng, Thôi Lan Nhân hoảng hốt lập tức vứt bỏ, như thể sợ thứ đó khiến người ta phát điên, mắt không rời khỏi người trước mặt.
Hắn... hắn hỏng rồi!
Một tiếng “ong” vang lên trong đầu nàng.
Mà nàng... cũng sắp hỏng mất rồi!
Kích thích thì kích thích thật đấy, nhưng quá kích thích thì cũng không ổn. Thôi Lan Nhân nhấc chân tính chạy trốn.
Thế nhưng hai cánh tay rắn chắc kịp thời luồn qua nách nàng, vững vàng khóa chặt lên vai, ép nàng ngồi sát lại vào lòng.
Tiêu Lâm ghé sát tai nàng, nhẹ giọng thì thầm:
“Dùng roi đánh ngựa sao? Là cảm thấy nó chưa chạy đủ nhanh à?”
Giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu như cưng chiều kể một chuyện thú vị.
Thôi Lan Nhân da đầu tê dại, run run rên khẽ:
“Không… không phải…”
“Không phải à?” Tiêu Lâm bật cười, “Vậy là muốn… chạy nhanh hơn sao?”
Đêm đó, nàng thực sự “cưỡi ngựa” nửa đêm không nghỉ.
Chỉ đến khi trời đen gió lớn, người ngã ngựa đổ, trận xuân tình ấy mới chịu kết thúc…
…………………
Lúc thu dọn xong, đã là quá nửa đêm. Thôi Lan Nhân sớm đã chìm vào giấc mộng sâu, chứng mất ngủ thường ngày hôm ấy cũng chẳng có cơ hội tái phát, đầu vừa chạm gối liền ngủ say, bất tỉnh nhân sự.
Thân thể và tinh thần đều bị cơn “cưỡi ngựa xuyên đêm” kia rút cạn sức lực.
Nhưng Tiêu Lâm lại mãi không ngủ được.
Chàng nghiêng người, chống đầu, nằm bên cạnh nàng, lặng lẽ ngắm nhìn nữ tử đang yên giấc say nồng, hơi thở đều đều.
Làn da trắng mịn như ngọc phủ một lớp ánh sáng như sương, bóng loáng trong mờ, dưới lớp da còn phảng phất vệt đỏ chưa tan, diễm lệ như đóa hải đường cuối xuân treo nghiêng trên nhành mảnh.
Tiêu Lâm nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi lòa xòa trước trán nàng, đầu ngón tay vuốt ve gò má ửng hồng, mềm mịn như sứ, sờ thế nào cũng không đủ.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày chiếc giường của mình lại có thể chia sẻ cùng người khác.
Thế mà không chỉ không cảm thấy khó chịu, hắn thậm chí còn mong được nàng chiếm lấy nhiều hơn nữa.
Trước khi thành thân, hắn hoàn toàn không thể ngờ sẽ có hôm nay.
Bởi vì Thôi Lan Nhân chẳng đoan trang, cũng chẳng học rộng hiểu nhiều, cầm kỳ thi họa không gì tinh thông theo lý, nàng hẳn là người cuối cùng lọt vào mắt hắn. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, trong mắt hắn, sự bướng bỉnh của nàng lại trở thành đáng yêu, lời dối trá thì thành lanh lợi, đến cả giọt lệ giàn giụa cũng khiến tim hắn run rẩy.
Lòng hắn đã nghiêng, thân thể cũng theo đó mà rối loạn.
Cơn đói khát vô đáy, vừa thể xác vừa tâm hồn, chiếm lấy toàn bộ lý trí.
Hắn nhìn nữ lang trước mặt, chỉ muốn một ngụm… nuốt trọn lấy nàng.
Chỉ khi nàng nằm trong vòng tay hắn, hoàn toàn hòa vào thân thể hắn, hắn mới thấy yên lòng.