Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu không phải vì Bách Hí Viện vốn thuộc sản nghiệp nhà họ Tuân ở Dĩnh Xuyên, sau lại bị nhà họ Phan chèn ép, đến năm năm trước thì bị dẹp bỏ, e rằng hắn đã sớm đến tận nơi để tính sổ.
Thôi Lan Nhân nhớ lại chuyện cũ, giọng nói dịu đi nhiều, mang theo vẻ bình thản như những chuyện đã trôi xa khỏi lòng:
“Khi ở Bách Hí Viện, thiếp từng luyện ném bình mấy tháng. Sau đó, đúng lúc họ định chọn vài tiểu nữ lang trong nhóm bọn thiếp để đưa vào phủ họ Tuân làm gia kỹ.”
Những đại tộc thế gia thường tuyển chọn những nữ lang nhỏ tuổi, dung mạo xinh đẹp để bồi dưỡng từ sớm, dạy hát ca múa nhạc, đến khi trưởng thành sẽ phụ trách rót rượu, dâng món trong các bữa yến tiệc của chủ nhân. Nếu khách nhân là người có thân phận, thậm chí còn có thể được mang theo ra ngoài, trở thành sủng cơ trong chốc lát xem như chủ nhà ban ân cho khách.
Mà Bách Hí Viện vốn là nơi thu nhận cô nhi, đào tạo họ thành người diễn trò, sau này có thể lên sân khấu biểu diễn kiếm tiền thưởng, vừa giúp duy trì hoạt động của đoàn, vừa cho đám trẻ một chén cơm ăn.
Ban đầu cũng có thể xem là một nơi tử tế.
Chỉ tiếc rằng, hầu hết những đứa trẻ bị vứt bỏ ấy đều sinh ra đã khiếm khuyết, tật nguyền, nhiều nhất cũng chỉ có thể vào vai chọc cười, giả ngây giả dại làm trò hề, rất khó thực hiện được các tiết mục phức tạp đòi hỏi kỹ thuật cao.
Lại nói, nếu dung mạo không đủ ưa nhìn thì không được phép xuất hiện trước mặt quý nhân, vì thế Bách hí viện bắt đầu mua người từ tay bọn môi giới.
Người trong tay môi giới thường lai lịch mập mờ, nhưng lại chọn ra được không ít mầm mống mỹ nhân. Nhà họ Tuân lại từ đó tuyển chọn vài tiểu nương xinh xắn thích hợp, nuôi dưỡng thành kỹ nữ trong phủ.
Kỹ nữ trong phủ so với đào kép nơi hí viện thì cao quý hơn nhiều, nhưng bị ràng buộc cũng nhiều hơn. Từ đó trở đi, chỉ có thể là nô bộc của chủ nhân, suốt ngày phải lấy sắc hầu hạ người ta.
Sắc mặt Tiêu Lâm khẽ biến.
Thôi Lan Nhân thấy sắc mặt chàng không tốt, trong lòng cũng có phần do dự.
Tuy nàng không để tâm đến quá khứ của mình, nhưng Trưởng công tử từ khi sinh ra đến nay vẫn một đường bằng phẳng, chưa từng vướng bụi trần, ai biết liệu có vì vậy mà sinh lòng chướng ngại...
Song nếu Trưởng công tử thật sự vì chuyện này mà không vui, nàng cũng đành chịu. Nghĩ một lúc, nàng vẫn tiếp tục:
“Lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng thiếp cũng biết mình sắp gặp chuyện gì. Không chịu thuận theo, bọn họ liền muốn thi hành ‘Dương Thiên Hình’ với thiếp.”
Tiêu Lâm khẽ lặp lại:
“Dương Thiên Hình?”
Hắn không phải không hiểu, mà là... quá hiểu.
“Dương Thiên Hình” chính là dùng dây da bò đã ngâm nước một ngày, buộc chặt tay chân, cơ thể người lại, rồi đặt dưới ánh mặt trời. Khi nhiệt độ tăng lên, ánh nắng chiếu xuống, dây da dần mất nước mà co rút, siết chặt đến mức có thể cắt đứt cả cổ, cả tứ chi.
Dưới nắng gay gắt, da thịt cháy rát, dây siết thít chặt từng tấc đó là cực hình không thua gì ngũ mã phanh thây.
Nếu chẳng may hôm đó nắng không đủ gắt, dây da khô chậm, thì quá trình ấy sẽ kéo dài ba đến bảy ngày, khiến người chịu hình phải từ từ trải qua cơn thống khổ nửa sống nửa chết, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hủy hoại từng chút.