TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 254

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiêu Lâm không thể hiểu nổi sao lại dùng loại hình phạt tàn độc như thế lên một tiểu cô nương?

Chuyện này cũng giải thích vì sao đêm qua Thôi Lan Nhân lại giật đứt y phục trong lúc mộng du, nàng tưởng đó là những sợi dây da đang trói mình.

Thôi Lan Nhân biết, vị Trưởng công tử bác học đa tài này nhất định hiểu rõ, bởi lẽ thứ hình phạt dã man ấy vốn chính là do các thế gia phát minh ra. Chỉ là về sau đã có nhiều phương pháp thay thế, nên dần dần ít dùng đến nữa.

Vẻ mặt Tiêu Lâm lúc này là vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, hoàn toàn không giống đang chán ghét nàng. Thôi Lan Nhân thấy vậy thì lòng nhẹ nhõm hẳn đi.

“Nói cho cùng cũng là ta xui xẻo, làm chim đầu đàn, bọn họ muốn thị uy thì phải ra tay với thiếp đầu tiên.”

Nàng lại khẽ thở dài:
“Kỳ thực nếu không phải thiếp, thì cũng là tiểu nương tử khác mà thôi... Sao phu quân lại nhìn thiếp như thế?”

Sắc mặt Tiêu Lâm đầy phức tạp, như đang suy nghĩ rất lâu nên nói gì để trấn an nàng. Cuối cùng, hắn chỉ có thể cứng nhắc mà an ủi:
“Về sau... sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Thôi Lan Nhân liền cười khẽ đầy tự hào:
“Tất nhiên rồi. Trước kia thiếp cô độc không ai nương tựa, mặc cho lũ quyền quý thế gia khống chế, chà đạp. Nhưng hiện giờ, đến Trưởng công tử của nhà họ Tiêu ở Lan Lăng còn phải hầu hạ thiếp mặc quần áo...”

Nàng cười khanh khách, đôi mắt híp lại đầy tinh nghịch, cố ý liếc nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt trêu chọc.

Nghĩ đến cảnh đêm qua hắn “hầu hạ” nàng tỉ mỉ lau người, thay y phục, vắt tóc từng động tác đều chu đáo và nhẫn nại, lòng nàng lại càng rộn rã vui vẻ.

Chỉ tiếc, những chuyện phòng the thế này, không thể công khai kể ra khoe với ai.

Tiêu Lâm bị nàng chọc ghẹo ngay trước mặt cũng không lấy làm phật ý chút nào, bởi vì…

Những điều đó, đối với hắn, chẳng đáng gì cả.

Ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên gương mặt tươi cười của Thôi Lan Nhân, lòng như tơ vò.

Không biết nàng vốn trời sinh đã lạc quan, hay vì bản tính kiên cường, mà sau biết bao gian truân nguy hiểm, thậm chí cho đến nay vẫn bị những cơn ác mộng đáng sợ đeo bám, nàng vẫn có thể thản nhiên bước qua, chẳng chút bận lòng.

Vẫn cười nói như thường, vẫn sống hết mình, không để ai bên cạnh nhận ra rằng ác mộng trong nàng chưa từng biến mất.

Đêm qua hắn chỉ thấy kỳ lạ, thì hôm nay mới thật sự hiểu rõ.

“Phu quân?” Thôi Lan Nhân nghiêng đầu, bị ánh mắt chăm chăm của hắn nhìn đến phát ngại.

Tiêu Lâm bất ngờ cúi người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng ép cằm nàng lên vai mình, bàn tay lớn đỡ lấy sau đầu nàng, vuốt ve từng chút một.

“Lẽ ra nàng không nên chịu đựng những đau khổ ấy.”

Thôi Lan Nhân hoàn toàn không ngờ rằng sau khi nói hết mọi chuyện, hắn lại ôm nàng dịu dàng đến vậy, nhất thời ngây người.

Vòng tay của trưởng công tử vừa vững chãi vừa ấm áp, có thể ôm trọn cả thân thể nàng.

Hắn đang thương nàng.

“Ta biết… nàng đã làm rất tốt rồi.”

Nàng đã tự bảo vệ mình rất giỏi, không để bản thân gục ngã hay sụp đổ.

Thôi Lan Nhân từ từ buông chăn ra, nhẹ nhàng đưa tay vòng ra sau lưng hắn, chậm rãi ôm lấy.

Đầu nàng dụi nhẹ vào hõm cổ hắn, trong lòng sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn và dịu dàng hiếm có, đến mức khoé mắt cũng bắt đầu cay cay.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo