Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu Thôi Lan Nhân đúng là người có trí nhớ vượt trội, mà năm đó nàng lại đã năm tuổi, đáng lý phải nhớ được nhà cửa quê quán, tại sao từ đầu đến cuối không tìm cách liên hệ gia tộc, trở về Kiến Khang?
Thanh Hà Thôi thị tuy không phải thế gia đỉnh cấp, nhưng cũng là đại tộc danh tiếng, chỉ cần xưng một câu tên họ, dù bất cứ đâu ắt hẳn cũng sẽ có người nhận ra.
Hay… năm đó nàng vẫn còn quá nhỏ?
Tiêu Lâm không hỏi ra điều này, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Nhìn nàng, hắn lại chợt nhớ đến mấy ngày trước Tạ Ngũ lang đến bàn chuyện về công chúa, sau đó lặng lẽ đưa cho hắn một tờ mật thư.
Trên đó là thông tin về một toán đạo tặc đang hoành hành hai ở hai bờ Hoài Hà, tự xưng là Thạch Bang.
“Tự xưng là nghĩa tặc, hành sự vì dân trừ gian, trượng nghĩa dẹp loạn…”
Tạ Ngũ lang nói với hắn:
“Ngươi thấy câu này chứ, ‘ẩn thân trong Kiến Khang, mưu đồ chưa rõ’. Trên đời làm loạn mấy ai tự dán chữ ‘nghịch tặc’ lên trán? Theo ta thấy, chúng đến Kiến Khang không đơn giản đâu. Trước kia Viên Tứ lang bị đánh, tuy nói là hắn đáng tội, nhưng cũng chứng tỏ Thạch Bang có bản lĩnh thật. Giữa ban ngày ban mặt, dưới mí mắt của tuần vệ Kiến Khang mà vẫn bắt người được, lại còn thả về nguyên vẹn, chứng tỏ hành động có quy tắc, có đầu lĩnh điều khiển, không phải bọn ô hợp.”
Tới bước này, vụ án thượng nguyên tiết cũng coi như đã có manh mối.
“Ngươi đã có kẻ tình nghi rồi sao?”
“Lục nương tử.” Tạ Ngũ Lang hạ giọng nói: “Ngươi không thấy nàng rất đáng ngờ sao? Vài năm trước nàng ta mới đến Kiến Khang, trước đó chẳng ai từng gặp qua.
Song thân nàng mất sớm, gia nhân thất lạc… Vậy mà vừa gặp nàng, sắc mặt của Viên Thị Trung đã khác lạ. Quan trọng hơn là, Viên Tứ Lang còn có thù với nàng.”
“Ta đã hỏi công chúa về chuyện đêm ấy. Công chúa nói Lục nương tử nghi ngờ là vì nàng tình cờ có được một cuốn sổ sách nào đó nên mới bị bắt cóc, nha hoàn của nàng cũng vì vậy mà mất tích. Nhưng lạ một điều, nàng ta lại không hề nhắc gì với chúng ta...”
“Công chúa còn nói, sau khi nàng ta ngủ thiếp đi, dường như Lục nương tử và phu nhân của ngươi có nói điều gì đó, đến khi tỉnh dậy, nàng thấy hai người hành xử rất kỳ lạ. Ngươi thử hỏi xem Nhị nương tử nhà ngươi có biết gì không?”
Ý của Tạ Ngũ Lang, Tiêu Lâm nghe hiểu rất rõ.
Hắn đang ngầm nghi ngờ Thôi Lan Nhân cũng có dính dáng đến những chuyện rối rắm này.
Nhưng vì sao Thôi Lan Nhân lại phải làm vậy?
Tiêu Lâm vừa định mở miệng, thì từ cánh rừng dưới gió bỗng vọng lên tiếng cãi vã, rõ ràng có người đang đến gần.
Thôi Lan Nhân lập tức đứng dậy, chui ra sau lưng Tiêu Lâm mà trốn.
Giống như một con thỏ nhút nhát chỉ cần chút động tĩnh cũng khiến nàng sợ hãi, lại càng không giống người có thể can dự vào những điều mà Tạ Ngũ Lang vừa nói.
“Chúng ta đi thôi.” Tiêu Lâm khoác tay ôm lấy nàng, dìu nàng bước về phía con ngựa ô.
Tiếng cãi vã phía sau càng lúc càng rõ ràng.
“…Con biết chứ! Phụ thân hẳn là mong kẻ chết là con, chứ không phải hai người huynh của con đúng không? Dù con có làm gì, ngài cũng chẳng vừa lòng! Ngài cầu thần bái Phật bao nhiêu năm, sao không gọi hai người đã chết ấy sống lại đi?!”