Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh sáng trắng loé lên trong mắt nàng, rồi vụt tắt, cả người như bị một làn sóng đen lớn kéo xuống, nhấn chìm trong cơn thủy triều mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, người mệt, ngựa cũng mỏi, Tiêu Lâm mới để Thôi Lan Nhân tựa vào ngực mình, run rẩy dần dần bình ổn lại.
Trước khi rời khỏi rừng, Tiêu Lâm ghìm cương, đưa ngựa rẽ vào một chỗ.
Thôi Lan Nhân đỏ bừng mặt, đưa tay che trán, ngó nghiêng quan sát xung quanh.
Nơi này cỏ dại hoa dại chen chúc, có một dòng suối nhỏ trong vắt uốn lượn chảy qua, lượn quanh như hình con rắn. Mấy con chim nhỏ sặc sỡ đậu trong dòng nước nông, thò đầu lao xuống nước, vỗ cánh tung nước, tràn đầy sức sống hoang dã.
Tiêu Lâm xuống ngựa trước, vỗ nhẹ đầu ngựa, con tuấn mã lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống nằm nghỉ trên mặt đất.
Sau một đoạn đường phi nhanh, cả mình ngựa cũng ướt đẫm mồ hôi, lớp lông đen tuyền bóng loáng, trông như dải lụa thượng hạng.
Nó quỳ trên đất, xoay đầu gặm nhấm đám cỏ xung quanh, nhai rì rầm, trông vô cùng thản nhiên.
Thôi Lan Nhân nhìn càng thêm yêu thích con tuấn mã này của Tiêu Lâm: chủ nhân bảo chạy thì chạy, bảo dừng liền dừng, hiệu lệnh đâu ra đấy, ngoan ngoãn nghe lời hơn ai kia nhiều lắm.
Tiêu Lâm lấy túi nước bằng da bò, làm ướt khăn rồi vắt khô, định bước tới giúp nàng lau chùi, nhưng Thôi Lan Nhân vội vàng xua tay từ chối.
Nàng có áo choàng che thân, tay giấu trong đó, chỉ cần cử động khéo một chút là chẳng ai nhận ra điều gì. Nếu Tiêu Lâm còn đứng trước mặt loay hoay bận rộn, chẳng phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao?
Lần này Tiêu Lâm không cố chấp nữa, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh thay nàng canh chừng.
Một lúc sau, Thôi Lan Nhân nắm chặt hai chiếc khăn tay đã dùng xong, vo tròn trong lòng bàn tay, lại chẳng biết nên vứt vào đâu cho phải...
Tiêu Lâm đưa tay về phía nàng.
“Đưa cho ta.”
Thôi Lan Nhân cứ ngỡ hắn định cầm đi rửa hoặc tiện tay vứt đâu đó, ai ngờ hắn lại xoay người, cẩn thận cất vào chiếc túi hành lý nhỏ treo dưới yên ngựa.
Thôi Lan Nhân trượt người xuống ngựa, hai chân vẫn còn có phần mềm nhũn, Tiêu Lâm vội đỡ lấy nàng, dìu nàng ngồi xuống bên bờ suối.
Nàng vốc lấy làn nước trong lành, dội lên mặt mình, để xua bớt hơi nóng còn chưa rút khỏi gò má.
Hai tay nàng chống lên đầu gối, ngẩng đầu ngắm bầu trời cao vời vợi.
Tán cây đan xen rậm rạp phủ lên đầu, vài cánh chim vụt qua bầu trời xanh trong.
“Phu quân rất quen thuộc nơi này sao? Thường đến đây à?”
“Cũng có ghé vài lần, nhưng chưa thể gọi là quen thuộc. Chỉ là từng xem qua địa hình, nhớ được đường đi nước bước thôi.”
“Thiếp nghe nói phu quân trí nhớ rất tốt… hèn gì vừa làm chuyện này chuyện kia, mà vẫn có thể điều khiển ngựa đúng hướng đến nơi…”
Tiêu Lâm khẽ bật cười khổ, nàng đang trách hắn phân tâm ư?
“Cũng không hẳn nhờ trí nhớ ta… là con ngựa này nó nhớ đường.”
Thôi Lan Nhân từng nghe câu lão mã thức đồ, nhất thời không phản bác được.
Tiêu Lâm bỗng nói:
“Ta từng nghe mẫu thân kể, trí nhớ của nàng cũng rất tốt.”
Thôi Lan Nhân không ngờ Vương đại nương tử lại nhắc đến mình trước mặt Tiêu Lâm, không khỏi ngạc nhiên:
“Thật sao? Mẫu thân lại khen thiếp à?”
Tiêu Lâm khựng lại một chút.
Khi mẫu thân nhắc tới chuyện ấy, thật ra không hẳn là để khen, mà là mang chút nghi hoặc.