Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không chỉ có tiểu quỷ, còn có cả phụ nữ Bắc Hồ!” tên lính lập tức hô to, gọi thêm huynh đệ phía sau vung đao xông về phía thuyền. Người đàn ông dân chài kia lập tức tái mặt, cả gương mặt đen sạm vì nắng bỗng trắng bệch, lảo đảo vùng dậy chạy về phía con thuyền.
Thôi Lan Nhân không kịp đợi Tiêu Lâm phản ứng, đã cao giọng hô:
“Cảnh Trừng, Cảnh Lan, mau ngăn bọn họ lại!”
Hai người lập tức kẹp chân thúc ngựa, hoàn toàn quên mất phải nhìn ánh mắt Trưởng công tử, phóng thẳng về phía trước.
Ngựa vừa phi được mấy bước, hai người mới toát mồ hôi lạnh: Lạ thật, sao phu nhân vừa lên tiếng, lại khiến người ta chỉ biết làm theo?
“Dừng tay!” một giọng nữ cao vút vang lên từ một bên khác, một con ngựa đỏ nhỏ chở theo một nữ tử phi ra như bay.
Phía sau nàng còn có mấy Cẩm vệ, nhìn kỹ mới phát hiện, trong đó có cả Tạ Ngũ lang.
Tạ Ngũ lang đuổi ngựa theo phía sau, mặt đầy bất đắc dĩ. Thấy được Tiêu Lâm và Thôi Lan Nhân, càng thêm xấu hổ, như thể muốn chui luôn đầu xuống đất. Nhưng ánh mắt của Tiêu Lâm thì nào dễ qua mặt, làm sao có thể để hắn trốn thoát được?
“Công chúa!” binh lính lập tức quỳ gối hành lễ.
Tề Mẫn ghìm cương ngựa, trầm giọng quát:
“Ai cho các ngươi động thủ với thường dân? Đó chỉ là một đứa trẻ và một phụ nữ mà thôi!”
Tạ Ngũ lang bị bỏ lại phía sau, giờ mới đuổi kịp, vội xuống ngựa hành lễ với Tiêu Lâm và Thôi Lan Nhân, rồi nghiêm mặt giải thích:
“Nhị điện hạ vẫn chưa tìm được kẻ hãm hại công chúa, thánh thượng lệnh cho ta hộ vệ nàng cho chu toàn…”
Lại thêm một câu:
“Không biết công chúa làm sao lại thay tính đổi nết, trước đây nào có để tâm chuyện bao đồng, bây giờ lại suốt ngày thích ra mặt vì người khác.”
Thôi Lan Nhân khẽ đưa tay gãi mũi, cong mắt cười ranh mãnh.
Tạ Ngũ lang nhìn Tiêu Lâm kỹ hơn một chút, cảm khái:
“Hôm nay Trưởng công tử sắc mặt hồng nhuận, xuân phong đầy mặt, chắc hẳn là có chuyện vui lớn?”
Người khác Tiêu Lâm có thể không để tâm, nhưng riêng Tạ Ngũ lang, cái mũi đánh hơi của hắn lúc nào cũng chuẩn xác đến đáng sợ, cứ như chó săn chuyên phát hiện chuyện mờ ám…
Ai…?
Nhìn kỹ lại.
Nào chỉ có Trưởng công tử, người đang ngồi trước hắn, Nhị nương tử Thôi thị còn rạng rỡ hơn cả hoa xuân, dung nhan tỏa sáng, thần sắc mười phần xinh đẹp.
Tạ Ngũ Lang nghi hoặc nói:
“Ta bên này thì bù đầu rối cổ, hai người các ngươi lại thật sự đi dạo xuân ngoạn cảnh…”
Thôi Lan Nhân chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội:
“Không được sao?”
Tiêu Lâm nhàn nhạt đáp:
“Sao lại không được?”
Tạ Môn nghẹn lời, không còn gì để nói.
Được chứ, ngươi là Trưởng công tử, ngươi muốn làm gì thì ai dám lên tiếng?
Tạ Ngũ Lang âm thầm oán thán trong bụng.
Thôi Lan Nhân mỉm cười hỏi:
“Tạ Ngũ Lang cũng đang cùng công chúa đi ngắm xuân sao?”
Tạ Môn lắc đầu:
“Công chúa muốn đi đâu, ta đâu quản nổi…”
Hắn còn chưa đến mức có thể đồng hành cùng công chúa ngắm cảnh đâu.
Tiêu Lâm mở miệng:
“Công chúa hành xử lỗ mãng, ngươi không đi theo sát, canh chừng cẩn thận sao?”
Nghe Tiêu Lâm nói như vậy, chẳng khác nào xem hắn, Tạ Ngũ Lang đường đường như một kẻ hộ vệ tầm thường của công chúa.
Tạ Môn cố ý ra vẻ chẳng sợ gì, nhún vai nói:
“Không sao, ta đâu phải vú nuôi của nàng ấy…”