Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa quay đầu, liền thấy bên kia Tề Mẫn đã xắn tay áo định trèo lên thuyền đánh cá, hắn lập tức hoảng hồn, thúc ngựa phóng tới, vừa đi vừa quất roi, gấp rút lao đến bên công chúa.
Thôi Lan Nhân thậm chí còn nghe thấy hắn tức giận lầm bầm:
“Tổ tông của ta…”
Thị vệ không dám động thủ ngăn cản, chỉ có thể đứng xa ra khẩn cầu:
“Công chúa vạn lần không nên mạo hiểm…”
Nhưng Tề Mẫn đâu phải người chịu nghe lời, cứ khăng khăng muốn lên thuyền xem xét, chứng minh chiếc thuyền kia không hề liên quan gì đến người Bắc Hồ.
Đám thị vệ thì đầy lo lắng.
Trên thuyền có nữ nhân và trẻ con người Bắc Hồ, rất có thể còn có cả gián điệp ẩn thân. Nếu công chúa mà vừa đặt chân lên thuyền đã bị bắt làm con tin…
Hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Tề Mẫn đeo cung sau lưng, bước dài nhẹ nhàng, ba bước hóa hai, nhảy phắt lên boong thuyền, rồi vươn tay kéo mạnh tấm màn che.
Bên trong khoang thuyền cũ kỹ chen chúc ba người: một ông lão gầy gò đen nhẻm mắt xám đục, một phụ nữ trùm khăn đang ôm lấy đứa nhỏ trong lòng.
Ba đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào vị khách không mời xuất hiện trên boong.
Tề Mẫn đảo mắt nhìn qua một lượt, rồi nghiêng người tránh ra, để thị vệ phía sau thấy rõ cảnh bên trong.
“Đây chính là ‘gián điệp’ mà các ngươi nói sao?”
Bọn thị vệ không thể vô lễ với công chúa, nhưng cũng chẳng thấy mình sai gì, chỉ chắp tay, giọng thản nhiên:
“Là chúng thuộc hạ suy xét chưa chu đáo.”
Tề Mẫn không hài lòng với cách họ lấp liếm lỗi lầm, đang định nổi giận…
Thì Tạ Môn kịp thời đến nơi, vội lên tiếng giúp nhóm thị vệ giải vây:
“Họ chỉ là làm tròn chức trách, công chúa không cần trách phạt quá nặng.”
Hiện tại hoàng đế đang mượn cớ chuyện gián điệp Bắc Hồ để nghiêm trị quần thần, trên dưới kinh thành đều bất an, chẳng ai dám để xảy ra sơ suất.
“Quá nặng?” Tề Mẫn xoay người lại, lạnh giọng:
“Phụ hoàng ta chưa từng làm khó bách tính, Phan Thị Trung cũng từng nói phải lấy dân làm gốc, còn các ngươi thì sao? Mỗi người đều cho mình là trung tâm thiên hạ, sinh ra từ thế gia thì đã sao?”
Đám quân canh càng nghe càng thấy là lạ. Dù họ cũng xuất thân từ các dòng họ, nhưng chẳng phải đại thế tộc gì, bằng không cũng chẳng đến mức phải làm lính canh cửa cung.
Tề Mẫn công chúa nói dứt lời, xoay người giương cung, mũi tên chỉ thẳng vào chóp mũi Tạ Môn, lạnh lùng quát:
“Ít khinh thường người khác thôi!”
Tạ Môn vội nghiêng người né tránh.
Lúc này mới hiểu ra, công chúa mượn chuyện này để trút giận lên đầu hắn, nên chỉ đành cười khổ, mặc nàng mắng mỏ.
Thôi Lan Nhân vừa từ ngựa xuống đã nghe tiếng công chúa nổi giận, không khỏi buồn cười. Nhưng chưa kịp cười xong, Tề Mẫn lại quay đầu quở trách nàng:
“Nhị nương, ngươi yếu đến mức này sao? Trời thế này còn khoác cái áo choàng dày cộp kia? Về nhớ để thái y xem qua đi!”
Thôi Lan Nhân: “…”
Mặc dù đã kiểm tra kỹ, chắc chắn bên ngoài không để lộ dấu vết gì, nhưng nàng vẫn thấy cái áo choàng này không nên mặc quá lâu, chẳng ngờ lại bị công chúa hiểu lầm thành người thể nhược.
Giờ mà giải thích thì dài dòng phiền phức, nàng đành cắn răng chịu thiệt, xem như nhận lấy một chút lòng tốt của công chúa vậy.
“Nếu là hiểu lầm, thì rút lui đi là được rồi.”
Trưởng công tử lên tiếng, quân lính nào dám cãi, vội vàng thu dọn, dẫn người rút khỏi nơi thị phi.
Đám dân chài thấy tai ương tiêu tan, rối rít khom người cảm tạ, còn muốn dâng số cá mới đánh được làm lễ vật.