Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu Thôi Lan Nhân còn tỉnh táo, thì Tiêu Lâm tuyệt đối sẽ không hỏi ra câu ấy.
“Trong lòng nàng, người nàng yêu thích nhất là ai?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, bản thân Tiêu Lâm cũng sững sờ.
Hắn từng cho rằng mình sẽ không để tâm, nhưng thực ra không những để tâm mà còn vô cùng để ý.
Có một luồng lực vô hình từ lồng ngực dâng lên, tràn khắp ngũ tạng lục phủ của hắn, cuộn trào mãnh liệt.
Giống như có yêu ma quỷ quái đang rầm rộ gào rú trong lồng ngực, loạn xạ va đập, muốn chiếm lấy thể xác hắn, muốn nuốt chửng linh hồn hắn.
Đó là bản tính thật sự của hắn sao?
Người đời thường nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Hắn lớn lên trong khuôn phép nghiêm ngặt của gia tộc, chịu sự rèn giũa gò bó từ mẫu thân suốt nhiều năm, đã sớm không còn biết mình thật sự là dạng người thế nào.
Thế nhưng ở trước mặt Thôi Lan Nhân, những cảm xúc xa lạ cứ không ngừng dâng lên, từng chút từng chút nổi lên mặt nước như lớp bùn đáy sông bị cuồng phong sóng lớn cuốn trồi lên.
Mặt nước vốn trong xanh, giờ cũng trở nên đục ngầu.
Rốt cuộc là nên nói: “Nước vốn trong, chỉ vì sóng gió bất nhã mà trở nên vẩn đục”, hay nên nói: “Nước vốn đục, chỉ là tĩnh lặng đã che đậy”?
Tiêu Lâm cõng Thôi Lan Nhân bước đi về phía trước, giữa hai đầu lông mày khi nhíu chặt khi giãn ra, rõ ràng trong lòng đầy rối rắm.
Thế gian này, chuyện có thể khiến hắn dao động, không chắc chắn chẳng có mấy, vậy mà hết lần này đến lần khác, chỉ có nàng là khiến hắn không nắm được.
Nàng giống như một câu đố lớn gói trong vô số câu đố nhỏ, khiến người ta không tài nào đoán được.
Ngay cả khi trả lời câu hỏi, ánh mắt nàng vẫn lóe lên, hàm chứa trêu chọc, như đang nói: “Phu quân đoán xem thiếp nói thật hay nói dối?”
Hắn không đoán nổi, không hiểu rõ, chẳng nhìn thấu.
Lại càng thêm cố chấp muốn thử, muốn moi ra sự thật thậm chí đến lúc này, còn nhân lúc người ta say để dụ lời.
“Doanh Doanh,” hắn nhẹ giọng gọi, “nói ta nghe, trong lòng nàng, ai là người nàng yêu nhất.?”
Thôi Lan Nhân khẽ lắc đầu, lập lại một lần:
“Người thiếp yêu thích nhất?”
Tiêu Lâm bước chậm lại, sợ sự chấn động làm rối loạn dòng suy nghĩ của nàng.
Thôi Lan Nhân hai chân kẹp quanh hông hắn, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng hắn, tuyên bố:
“Người ta yêu thích nhất chính là”
Tiêu Lâm tập trung tinh thần đến mười hai phần, chờ đợi đáp án.
Đến thời khắc mấu chốt, nàng lại ngáp một cái. Tiêu Lâm sợ nàng ngủ mất, liền khẽ nhún chân, đỡ lấy hai chân nàng, thúc giục:
“Là ai?”
Thôi Lan Nhân đáp rất đỗi tự nhiên:
“ Là thiếp đó chứ còn ai!”
Tiêu Lâm đã chuẩn bị tâm lý cho rất nhiều loại đáp án, chỉ duy có đáp án này là chưa từng nghĩ đến, bởi trong loại câu hỏi này, “bản thân” hẳn là điều đầu tiên bị loại ra ngoài.
“Bản thân?”
Thôi Lan Nhân đầu tựa lên vai hắn khẽ gật, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Chỉ có chính mình... mới vĩnh viễn sẽ không…”
Tiêu Lâm vểnh tai lắng nghe, nhưng phần sau nàng lại không nói nữa.
Thôi Lan Nhân như thể chợt tỉnh rượu, khẽ thu lại giọng nói, không muốn để lộ thêm bất cứ điều gì trong lòng mình.
Tiêu Lâm chau mày hồi lâu, rồi chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi bản thân nàng chọn chính mình, còn hơn là chọn người khác.
Nào ngờ Thôi Lan Nhân vẫn chưa tỉnh rượu, lập tức lắc lắc chân, túm lấy tai hắn, chủ động nói:
“Sao chàng không hỏi thiếp người thứ hai là ai?”