TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 273

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thứ hai?

Trưởng công tử xưa nay thận trọng, ung dung, chưa từng nghĩ sẽ dễ dàng rơi vào bẫy, nhưng vẫn thuận miệng hỏi theo:
“Vậy người thứ hai là ai?”

Thôi Lan Nhân đắc ý cười khúc khích, vẻ mặt ranh mãnh:
“Vẫn là thiếp!”

Tiêu Lâm sững người, không nhịn được bật cười.

Bị một tiểu hồ ly say rượu trêu chọc như vậy, hắn chẳng những không tức giận, trái lại còn cảm thấy thú vị vô cùng.

Thôi Lan Nhân giống như một con cá trơn tuột, lắt léo không nắm bắt được, mà chính vì không thể bắt lấy, càng khiến người ta tâm ngứa không yên.

Không thể so đo với người say, Tiêu Lâm dứt khoát im miệng, tiếp tục cõng nàng đi. Nhưng Thôi Lan Nhân lại úp mặt vào vai hắn, khe khẽ hỏi:
“Chàng sao không hỏi người thứ ba là ai?”

Tiêu Lâm nhẹ giọng đáp:
“Vẫn là nàng.”

Lần này, Thôi Lan Nhân quả quyết:
“Sai rồi.”

Tiêu Lâm khẽ nhướng mày:
“Vậy là ai?”

Chẳng lẽ là... Mông Mông?

Bị lừa hai lần liên tiếp, Tiêu Lâm cảm thấy chắc chắn câu trả lời lần này sẽ khiến người ta bất ngờ.

Chỉ thấy Thôi Lan Nhân siết chặt cổ hắn hơn, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai, giọng nhỏ như tơ, thầm thì:
“Không nói cho chàng biết.”

Giọng nói nhẹ như sợi chỉ, lại như có chiếc lông vũ buộc vào đuôi câu hồn đoạt phách, ngứa ngáy tận tâm can.

Cảnh thế như vậy, rất dễ khiến người ta tự mình đa tình.

Cho dù không phải người đầu tiên, người thứ hai, thì là người thứ ba cũng đã quá tốt rồi.

Tiêu Lâm nghiêng mắt nhìn nàng, đang nhắm nghiền mắt, khóe môi khẽ cong, dường như sắp chìm vào giấc ngủ.

Hắn bất giác khẽ cười, để mặc nàng ngủ tiếp trên vai.

…………………..

Trở về tiểu trúc sơn cư, Tiêu Lâm sai người nấu canh giải rượu cho Thôi Lan Nhân, đợi nàng lơ mơ tỉnh lại liền đưa nàng vào tịnh thất rửa mặt chải tóc, thay chiếc trường sam mềm rộng, rồi mới đặt nàng trở về giường.

Nhưng bị dày vò cả một lượt như vậy, rượu trong người Thôi Lan Nhân cũng tan gần hết.

Nằm trên giường nhìn Tiêu Lâm đang thu dọn bên cạnh, đôi mắt nàng đảo tròn, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Tiêu Lâm buông rèm giường xuống, nằm xuống bên cạnh nàng. Ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt to tròn của nàng, hắn chợt nghĩ ra gì đó, hỏi:

“Doanh Doanh còn nhớ mình được đưa về bằng cách nào không?”

Thôi Lan Nhân lờ mờ nhớ được, sờ ngực có phần ê ẩm vì bị ép chặt, nói:
“Là phu quân cõng thiếp về?”

Tiêu Lâm hỏi tiếp:
“Vậy nàng còn nhớ mình đã nói gì trước đó không?”

Thôi Lan Nhân liền lăn qua sát người hắn, đầy hiếu kỳ:
“Phu quân, thiếp nói gì cơ?”

Tiêu Lâm vân vê một lọn tóc dài của nàng, mân mê trong tay, chậm rãi nói:
“Nàng nói, người nàng thích nhất”

Hắn cố ý kéo dài câu chữ, Thôi Lan Nhân liền chớp mắt, đôi mắt trong veo, quả quyết nói:
“Là phu quân! Có đúng không?!”

Ánh mắt nàng kiên định, giọng nói đầy tin chắc.

Tim Tiêu Lâm bỗng khựng lại một nhịp, suýt nữa thì tin là thật.

Hắn thật sự đã có thể tin, nếu như không có những lời nàng buột miệng nói ra sau men rượu.

Nghĩ lại, dường như từ trước đến nay, bất kể Thôi Lan Nhân nói gì, hắn cũng đều muốn tin dù mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Có lẽ là vì nàng quá mức khéo léo, luôn có thể đoán được người khác muốn nghe điều gì hay, vì thế mới có thể liên tục nói ra những lời hoa mỹ dễ nghe.

Đúng như câu người ta vẫn nói: gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo