TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 274

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thế nhưng… chẳng phải bản thân hắn cũng giống vậy sao?

Hắn cũng thường quyết định sẽ mang dáng vẻ ra sao sau mỗi lần tiếp xúc với người khác.

Hoặc nên gọi là một lớp “ngụy trang”.

Hắn không rõ mình vì sao phải ôn hòa, lễ độ, thủ lễ chỉ biết đó là thứ mà thế nhân muốn thấy ở hắn.

Vậy còn Thôi Lan Nhân, cũng là như thế ư?

Hai người bọn họ giống nhau đến mức khiến hắn kinh tâm, cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Nhìn thiếu nữ trước mắt cười rạng rỡ như hoa, Tiêu Lâm không trả lời có hay không, ngược lại, hắn lại vuốt nhẹ gò má nàng, khẽ hỏi:

“Nếu ta không phải là Trưởng công tử, không mang họ Tiêu, Doanh Doanh còn chịu gả cho ta không?”

Thôi Lan Nhân nghe vậy ngẩn người, rồi rúc vào lòng hắn, khuôn mặt thân mật tựa vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói:
“Phu quân nói gì kỳ lạ vậy? Chúng ta đã có hôn ước, tất nhiên là sẽ thành thân rồi.”

Vấn đề này, Thôi Lan Nhân từng hỏi hắn một lần.

Khi đó, hắn cũng gần như đã nghĩ giống như câu nàng vừa đáp.

Không có gì gọi là giả định, bởi số mệnh đã định sẵn, hai người bọn họ sẽ nên vợ thành chồng.

Đó là "nhân", cũng là "quả".

Tiêu Lâm lần tay vuốt dọc theo mái tóc dài mượt như lụa của nàng, không nói gì thêm, ánh mắt vẫn một mực không rời nàng, lặng lẽ dõi theo từng tấc từng tấc một.

Tựa như dã thú tuần tra lãnh địa của mình, ánh mắt âm u, không chừa sót một góc khuất nào.

Thôi Lan Nhân bị ánh nhìn của hắn dõi theo mà sống lưng lạnh buốt, cả người run rẩy, hàn ý như từng đợt nước lạnh len lỏi vào xương sống, thấm cả vào máu thịt.

Khi nàng nghĩ rằng Tiêu Lâm sắp xé toạc xiêm y trên người nàng, thì lại nghe hắn mở miệng nói:
“Nàng nói cũng đúng.”

Giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi.

Thôi Lan Nhân cảm thấy nghi hoặc, khẽ hé mắt, muốn nhìn lén vẻ mặt của hắn không ngờ lại bị bắt gặp, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của Tiêu Lâm.

Hắn khẽ mỉm cười với nàng.

Dù có ngốc đến đâu, Thôi Lan Nhân cũng nhận ra nụ cười trên gương mặt Trưởng công tử hôm nay có chút khác lạ.

Tựa như một tấm da mỉm cười được cố gắng đắp lên dịu dàng giả tạo, chỉ để che đi thứ u ám tăm tối bên dưới.

“Doanh Doanh, sao vậy?” Hắn khẽ cúi mắt, dịu dàng vuốt má nàng, ánh mắt màu nhạt tựa làn nước trong khe suối, tưởng như sắp trào vỡ, ào ạt đổ về phía nàng.

Thôi Lan Nhân vội vã lắc đầu, cúi xuống nằm im.

Nhưng trái tim dưới lòng bàn tay đã không thể kìm nén, từng nhịp đập đều mạnh mẽ như muốn phá ngực mà ra.

Là ảo giác sao?

Sao lại có cảm giác Tiêu Lâm muốn nghiền nát nàng ra từng mảnh, rồi nuốt chửng vào bụng?

Một sự điên cuồng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Khiến nàng suýt nữa đã muốn hôn lên môi hắn.

Nàng thật sự sắp bị Tiêu Lâm dạy hư mất rồi.

Không biết vì sao, Tiêu Lâm chỉ nhìn nàng, không động vào, chỉ ôm hờ nàng trong lòng, bàn tay nhè nhẹ vỗ lưng nàng theo từng nhịp.

Thôi Lan Nhân miên man nghĩ đủ thứ trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại mùi hương quen thuộc từ hắn, khiến nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

……………

Cộc, cộc, cộc.

Không rõ đã là canh mấy, lông mi Thôi Lan Nhân khẽ động, dường như nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chăn đệm bên cạnh bị kéo động là Tiêu Lâm xuống giường.

Chốc lát sau, nàng lờ mờ nghe thấy giọng Cảnh Lan truyền vào:

“Đại nương tử họ Thôi… phu nhân… có chuyện gấp…”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo