Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là… lại liên quan đến Bắc Hồ.
Gần đây người Bắc Hồ có phần hoạt động dồn dập nào là sứ giả, nào là gián điệp rốt cuộc bọn họ đang mưu tính điều gì?
Tiêu Lâm hỏi:
“Từ phương Bắc vào đến Kiến Khang, dọc đường có vô số cửa ải. Sứ thần Bắc Hồ làm sao có thể đến nơi mà không một ai hay biết?”
Thôi Phù Ninh khẽ lắc đầu:
“Sứ thần không nói. Nhưng Điện hạ đã kiểm tra kỹ giấy tờ và tín vật hắn mang theo, đều không có dấu hiệu giả mạo đúng thật là sứ thần.”
Tiêu Lâm lập tức nói:
“Ta sẽ đích thân bẩm báo với Thánh thượng, đồng thời bắt tay điều tra vụ việc. Đa tạ Đại nương tử đã đích thân đến báo tin.”
Việc cấp bách, Tiêu Lâm để lại người bảo vệ hai vị nương tử Thôi gia, còn mình thì lập tức quay gót về lại vườn ngự.
Đêm nay các quan viên liên quan tất sẽ cùng ngồi lại bàn bạc, trước khi Hoàng đế tỉnh dậy vào sáng mai phải sớm sắp xếp ổn thỏa, nghĩ ra sách lược ứng đối. Tuyệt đối không thể để Bắc Hồ nắm được thóp mà vin cớ gây chuyện.
Chờ Trưởng công tử rời đi rồi, Thôi Lan Nhân mới chau mày, thấp giọng than thở:
“Chỉ vì chuyện này mà Điện hạ cũng dám để tỷ liều mình đến đây, chẳng sợ xảy ra chuyện gì sao…”
Sau lưng Thôi Phù Ninh là thị vệ của Thôi phủ, không biết nàng đã dùng cách nào thuyết phục được mẫu thân để ra ngoài.
Thôi Phù Ninh dịu dàng giải thích:
“Sự việc gấp gáp, đành phải linh động. Bọn ta sợ càng trì hoãn thì càng dễ sinh biến, để muội đi thì càng khiến người khác nghi ngờ… chỉ có ta ra mặt mới không gây chú ý.”
Thôi Lan Nhân thầm thở dài.
Việc này vốn chẳng đến lượt một tiểu thư chưa xuất giá như Thôi Phù Ninh phải nhúng tay, nhưng nàng lại vì quá lo lắng cho Điện hạ mà lao tâm khổ tứ.
Thôi Phù Ninh mỉm cười nói:
“Vả lại, được đi chuyến này, nhìn thấy Trưởng công tử và Doanh Doanh hòa hợp thế này, ta cũng thấy yên tâm hơn nhiều rồi.”
Thôi Lan Nhân cười khẽ:
“Tỷ mới chỉ liếc một cái, sao đã biết bọn muội hòa hợp chứ?”
“Nhìn ánh mắt và cử chỉ của Trưởng công tử mà xem, muội không nhận ra à? Trưởng công tử thỉnh thoảng lại liếc sang muội, ngay cả cánh tay cũng cứ vô thức nghiêng về phía muội…”
Nghe vậy, Thôi Phù Ninh không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ: “Trưởng công tử chắc chắn rất để tâm đến muội đấy.”
Thôi Lan Nhân không nhịn được mà bật cười rạng rỡ: “Vậy thì càng tốt.”
“Muội lại nghĩ ra trò gì xấu nữa đấy?” Nhìn bộ dáng cười cợt chẳng hề có ý tốt của nàng, Thôi Phù Ninh không khỏi nhắc nhở, “Đừng có mà làm bậy nữa đấy.”
“Đại tỷ, muội không làm bậy đâu. Tỷ còn nhớ muội từng nói, lần này trở về chỉ vì một việc duy nhất chứ?”
Thôi Phù Ninh khựng lại.
Hai năm rưỡi trước, khi Doanh Doanh được đón về Thôi gia, nàng quả thực đã thấp thỏm lo âu suốt một thời gian dài, cứ ngỡ Doanh Doanh trở về là để giành lại tất cả những gì vốn thuộc về mình.
Thân phận, địa vị, danh tiếng, tình thân… những thứ đó vốn dĩ là của Doanh Doanh. Nếu nàng thật sự muốn lấy lại, bản thân nàng ấy cũng chẳng có lý do gì để oán trách.
Nàng ấy chỉ là sợ hãi, lại cũng rất đau khổ.
Nhưng Doanh Doanh lại nói, nàng không muốn tranh giành gì cả, càng không thể so bì được với nàng ấy.
Nàng chỉ trở về vì một chuyện.
Thôi Phù Ninh chưa từng thực sự hiểu được lời ấy.