TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 277

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bởi vì nàng nói là “muội sẽ trở về”, vậy chẳng lẽ nếu không có chuyện đó, muội ấy đã không về sao?

“Đại tỷ.”

Thôi Phù Ninh sực tỉnh, đã thấy Thôi Lan Nhân níu lấy cánh tay mình, mỉm cười duyên dáng: “Tỷ mai trời sáng là sẽ quay về Kiến Khang thành đúng không? Giúp muội một việc nhỏ được không?”

“Giấu trưởng công tử à?”

Chuyện gì mà nàng ấy có thể giúp, còn trưởng công tử thì không?

Thôi Lan Nhân vừa mở miệng, Thôi Phù Ninh liền lập tức hiểu ra.

Rõ ràng là nàng muốn lén trưởng công tử làm một số việc.

“Muội… không sợ trưởng công tử sau này biết được sẽ nổi giận sao?” Thôi Phù Ninh giật mình, khẽ thì thầm: “Tuy nói trưởng công tử tính tình tốt thật, nhưng muội cũng không thể như vậy mãi được…”

Nói là ăn hiếp thì không đúng, mà dựa vào được sủng ái để lấn tới thì cũng chẳng chuẩn.

Thôi Phù Ninh nghĩ mãi mà chẳng tìm ra từ nào chính xác.

Thôi Lan Nhân khẽ đong đưa cánh tay nàng ấy, giọng nhẹ nhàng: “Giận thì giận, muội không sợ đâu.”

Chuyện nhỏ thì dỗ một chút, chuyện lớn… thì cố gắng dỗ cho tốt một chút.

Thật ra nàng còn muốn được nhìn thấy dáng vẻ trưởng công tử nổi giận là như thế nào nữa kia!

Không biết hắn sẽ làm gì nhỉ?

Hôm sau, Thánh thượng hạ chỉ kết thúc cuộc săn xuân, quyết định trở về Kiến Khang sớm.

Cấm quân hộ tống Hoàng đế cùng các trọng thần đi trước, còn lại hành lý và nữ quyến đều ở phía sau, chờ thu xếp xong xuôi rồi mới cùng nhau khởi hành, tránh làm chậm trễ thời gian.

Sáng sớm hôm ấy, khắp vườn ngự náo nhiệt ồn ào, người người vội vã lui tới.

Đồ đạc của Thôi Lan Nhân không nhiều, bà Trần dẫn theo Tiểu Nga rất nhanh đã thu dọn gọn gàng, cho người mang lên xe.

“Phu nhân, bức họa này là gì vậy?” Bà Trần hỏi.

Thôi Lan Nhân trong tay còn cầm một trục tranh, cũng không để chung vào hành lý, cười đáp:
“À, đây là đồ của Lục nương tử, lát nữa ta phải mang trả cho nàng ấy.”

Bà Trần lấy làm lạ Tiểu Nga trước nay luôn nhanh nhẹn, chuyện sai vặt rất siêng năng, lần này sao không sai nàng mang đi mà phu nhân lại tự mình giữ lấy?

“Hay là để nô tỳ giữ giúp phu nhân nhé? Lúc này người đông tay tạp, lỡ làm rơi mất thì không hay…” Bà Trần e ngại trong tranh có thể là danh họa quý giá mà Lục nương tử mượn cho phu nhân thưởng lãm, nếu chẳng may thất lạc thì cũng là chuyện phiền toái.

Thôi Lan Nhân mỉm cười lắc đầu, tỏ ý không cần.

Cảnh Lan đứng bên không khỏi liếc nhìn cuộn tranh mấy lần.

Trưởng công tử để Cảnh Lan ở lại bảo vệ phu nhân, cũng bởi Cảnh Lan là người cẩn trọng, thường lưu tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Bên ngoài vườn ngự, xe ngựa nối đuôi chen chúc.

Bởi các gia chủ đều đã theo thánh giá đi trước, nên số nữ quyến còn lại tụm ba tụm năm đứng thành nhóm, vừa phe phẩy quạt tròn vừa ghé tai rì rầm:

“Sao đột ngột như vậy? Chẳng lẽ Kiến Khang xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Đại hoàng tử vốn ôn hoà lắm, chẳng lẽ là do chàng ta?”

“Đứt gân chân rồi, không muốn ngoan ngoãn cũng phải ngoan ngoãn thôi. Ta chỉ e là Thánh thượng xảy ra chuyện…”

“Thánh thượng thì có thể có chuyện gì được?”

“Ngươi không thấy à? Nha hoàn thân cận của ta sáng nay đi dâng điểm tâm cho tướng công, lén thấy mặt Thánh thượng một cái cả mặt đen sầm, môi thì tái tím kia kìa!”

“Trời ơi! Vậy chẳng phải là có bệnh rồi sao? Hèn gì hôm qua không thấy người ra khỏi vườn ngự…”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo