Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Là ta bảo hắn làm vậy.” May mà Tiêu Lâm là người lý trí, không đến mức vừa nghe lời thì thầm bên gối đã trách phạt một thị vệ đắc lực của mình.
Thôi Lan Nhân dài giọng than vãn: “Người của phu quân thì dĩ nhiên trung thành với phu quân rồi, muội thì chẳng có ai trung thành hết cả…”
Tiêu Lâm vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chậm rãi nói: “Nếu nàng chỉ phân phó bình thường, hắn tất nhiên sẽ nghe lệnh mà làm. Nhưng nếu bắt hắn đi giật tóc giả của Phan thị lang, e là hắn không dám nhận việc ấy đâu.”
Cảnh Trừng không nhịn được bật cười khúc khích.
Thôi Lan Nhân cũng cong mắt cười, tuy biết mình đuối lý nhưng vẫn cố giải thích: “Thiếp chỉ là hiếu kỳ thôi, trước giờ chưa từng thấy nam nhân nào đội tóc giả cả.”
Chuyện như vậy, cũng chỉ có Cảnh Trừng tính tình hiếu động mới có thể cùng nàng cười vui, những người khác chỉ sợ trong lòng đã phán ngay một câu “vô lý hết sức”, “thật quá hoang đường”.
Ngay cả Cảnh Trừng cũng thấy đau đầu.
Cảnh Lan hiểu rõ Thôi Lan Nhân không ưa Cảnh Lan kể lể, nên cố ý gây khó dễ cho Cảnh Lan, bằng không sao tự dưng lại muốn đi giật tóc giả của người ta?
Tiêu Lâm trở lại chuyện chính, hỏi nàng: “Vật gì đã bị giật mất?”
Thôi Lan Nhân kéo Tiêu Lâm ngồi xuống, đưa chén canh an thần cho chàng, nhẹ nhàng nói: “Thực ra không biết có nên kể không…”
Chủ nhân đã mở lời như vậy, bà Trần lập tức thức thời dắt theo Tiểu Nga ra ngoài. Cảnh Lan và Cảnh Trừng cũng tự giác lui ra cửa trông coi.
Lúc này Thôi Lan Nhân mới mở miệng: “Thiếp từng lấy được một quyển sổ sách từ tay Lục nương tử.”
Tiêu Lâm lập tức nhớ đến lời của Tạ Ngũ Lang đã nói.
Lục nương tử từng nghi ngờ việc mình bị bắt có liên quan đến một quyển sổ sách…
“Là sổ sách gì?”
Thôi Lan Nhân chớp đôi mắt đầy vẻ vô tội: “Là sổ thu chi của tiệm gạo thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.”
“Nếu chẳng đặc biệt, vì sao nàng lại mượn từ tay nàng ta?”
“Vì tò mò mà.” Thôi Lan Nhân đáp dứt khoát: “Thiếp đang học cách xem sổ sách với Vương đại nương, nghe nói Lục nương tử có cuốn sổ đó nên mới mượn về nghiên cứu một chút, xem thử có điểm gì tinh tế. Nhưng xem xong rồi cũng chẳng thấy gì lạ.”
Nói xong, nàng còn lắc đầu đầy tiếc nuối.
Tiêu Lâm trầm ngâm một lát, hỏi: “Vậy kẻ cướp lấy sổ sách là ai?”
“Thực ra gọi là cướp cũng không đúng.” Thôi Lan Nhân hồi tưởng: “Lúc đó hỗn loạn quá, không biết bị ai cầm mất. Con trâu xanh nhà ta xông vào đoàn thương buôn bên cạnh, làm đổ cả đống hàng hóa, phải đến bảy tám người mới khống chế được nó... Thiếp mải xem náo nhiệt, ngoảnh lại đã chẳng thấy cuốn sổ đâu. Lúc ấy còn đi khắp nơi tìm nữa, mọi người xung quanh đều có thể làm chứng.”
Thôi Lan Nhân ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt mong đợi: “Phu quân, chàng biết cuốn sổ đó là gì không?”
Tiêu Lâm cũng chưa từng thấy, chỉ dựa vào lời kể mơ hồ của nàng thì sao mà đoán ra được, chỉ đành đáp: “Không rõ.”
Thôi Lan Nhân bèn thở dài: “Mong là không phải vật gì quan trọng.”
Quan trọng hay không, còn phải xem người đã lấy cuốn sổ ấy dùng nó vào việc gì.
Tiêu Lâm không nói thêm, chỉ nhắc nhở nàng: “Gần đây Kiến Khang có lẽ sẽ hỗn loạn, nàng ra ngoài nên cẩn thận hơn, ta sẽ để Cảnh Trừng theo sát bảo vệ nàng.”