TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 278

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hoàng đế có bệnh vốn là điều kiêng kỵ, nhưng người hầu hạ bên cạnh lại không phải ai cũng giữ mồm giữ miệng. Tin đồn nửa thật nửa giả chẳng mấy chốc đã truyền khắp vườn.

Có người nói Hoàng đế trúng phải ác bệnh, sắp không xuống giường nổi nữa rồi!

Mấy vị phu nhân đưa mắt nhìn nhau, lại bắt đầu dò hỏi:
“Nhị hoàng tử đã chọn phi chưa?”

………………………………

Thánh giá cùng đoàn tùy tùng chỉ mất hơn nửa canh giờ là đã từ vườn ngự trở về thành Kiến Khang nhanh hơn một nửa thời gian so với lúc đến.

Dù là cấm quân của Hoàng thượng hay thị vệ hai họ Tạ, Tiêu đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, may mà trên đường không phát sinh biến cố nào nữa.

Hoàng đế không lộ diện, trực tiếp về cung trong xe ngự.

Tạ Môn lúc này mới lên tiếng:
“Giờ này chắc nữ quyến cũng nên khởi hành rồi nhỉ?”

Tiêu Lâm quay đầu nhìn về phương xa, đáp qua loa:
“Ừm.”

Tạ Môn nhướn mày, cười hỏi:
“Thần Ngọc đang nhìn gì thế?”

Tạ Môn nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một nhóm thương nhân đang lùa mấy con bò kéo xe ra giữa đường.

Khi nãy cấm quân dẹp đường, lữ khách và thương nhân đều bị xua sang hai bên, giờ chỉ là trở lại hành trình, cũng chẳng có gì lạ lẫm.

“Là người của chưởng quầy Trang.”

“À, cái tiệm gỗ của phu nhân ngươi mở đó à? Vậy thì sao?”

“Người mà nàng mời đến…” Tiêu Lâm chợt ngừng lại, bình thản chuyển lời: “Không có gì, chúng ta cũng nên quay về thôi.”

Tạ Môn lại ngoảnh đầu nhìn lần nữa, quan sát kỹ mới thầm nghĩ: Những nam nhân cường tráng thế kia, muốn tìm chỗ làm há lại khó? Chẳng lẽ là Nhị nương tử nhà họ Thôi trả lương hậu hĩnh hơn người?

Đám thị vệ không theo các vị công tử vào thành, mà nghỉ ngơi một lát rồi quay lại đón các nữ quyến trong phủ.

Bởi hoàng đế đã mang đi phần lớn cấm quân, lực lượng bảo vệ nữ quyến bị giảm đi một nửa. Lại không tiện công khai nhắc đến chuyện Bắc Hồ, tránh gây hoang mang, đành âm thầm điều người về đón.

Chặng đường không xa, vốn tưởng chẳng có gì đáng ngại.

Nào ngờ vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. May thay không ai bị thương, chỉ là mất một cỗ xe của phủ họ Tiêu.

“Con bò đang yên đang lành, sao bỗng dưng phát cuồng?”

Tại viện Ngọc Lãng, Thôi Lan Nhân ngồi nhàn nhã uống bát an thần thang vừa được Đậu Khấu mang lên, nghe thấy tiếng ngạc nhiên của Cảnh Trừng ngoài sân, nàng khẽ cười nói: “Chẳng có gì to tát cả, không cần làm phiền trưởng công tử.”

“Còn nói là không có gì?” Bà Trần cau mày, tiếp lời, “Đồ đạc của phu nhân đều bị cướp rồi…”

Cảnh Trừng cùng Cảnh Lan sải bước vào, kinh ngạc hỏi: “Phu nhân bị cướp thứ gì?”

Thôi Lan Nhân nói: “Cũng không phải đồ gì quý giá, chỉ là mượn của Lục nương tử xem qua một chút, ta còn định kể với phu quân nữa kia…”

Giọng điệu đầy tiếc nuối.

Tiêu Lâm còn chưa vào cửa, tiếng đã vang lên: “Muốn nói với ta chuyện gì?”

Thôi Lan Nhân lập tức đặt bát thuốc xuống, đứng dậy đi ra đón.

“Phu quân, Cảnh Lan không chịu nghe lời muội chút nào!”

Cảnh Lan vẫn còn đứng đó, nghe thấy phu nhân trước mặt mình mách tội, liền chết đứng tại chỗ.

Cảnh Trừng thì chưa từng thấy cảnh tượng này, không khỏi cười đến khoái trá.

Tiêu Lâm hơi nghi hoặc.

Thôi Lan Nhân nói: “Muội đã dặn Cảnh Lan đừng nói với phu quân, tránh khiến phu quân lo lắng, vậy mà Cảnh Lan vẫn cho người âm thầm báo tin!”

Tiêu Lâm tới nhanh như vậy, chứng cứ rõ ràng.

Cảnh Lan cũng chẳng còn cách nào cãi lại.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo