TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 282

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hắn ta làm ầm ĩ cả hoàng viên như vậy, vậy mà chứng cứ quan trọng đến giờ còn chưa vào tay!

Viên Tứ lang cuống lên, vội hỏi: “Phan Thị Trung nói không phải nàng ta, vậy là ai?”

Phan Thị Trung nhìn hắn ta như hận không thể thay trời hành đạo, lắc đầu đầy thất vọng: “Trong yến tiệc mùa xuân nhà họ Vương, ta tình cờ gặp Nhị nương tử nhà họ Thôi, nàng ấy nhắc đến quan hệ giữa nhà họ Ôn và ngươi, lúc ấy ta mới để ý phía sau mông ngươi còn một đống rác rưởi chưa dọn sạch!”

“Thì ra là ả ta!” Viên Tứ lang bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt méo mó dữ tợn: “Vốn ta còn muốn chừa lại chút mặt mũi cho nàng ta, nhưng nếu nàng muốn xé toang quan hệ như thế, ta cũng chẳng cần khách sáo nữa!”

Trung thư thị lang họ Phan ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Nàng ta không chỉ là nữ lang nhà họ Thôi, còn là thê tử của trưởng công tử nhà họ Tiêu. Ngươi muốn động đến người của hắn, tốt nhất nên sờ lại cái đầu trên cổ mình xem còn gắn chắc không.”

“Ta thật không thấy Tiêu Lâm có gì đáng sợ cả.” Viên Tứ lang không phục, hừ mũi một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

Phan đại nhân thấy hắn ta ngu muội ngây thơ, cũng lười giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: “Sự việc đến nước này, ngươi còn dám gây chuyện với nàng ta, thì cũng là tự viết bùa đòi mạng cho chính mình mà thôi.”

“Vậy ta phải làm sao? Ta phải làm sao đây?” Viên Tứ lang ngửa đầu, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm Trung thư thị lang, như thể ông là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Phan đại nhân chậm rãi trầm giọng: “Giờ thánh nhân long thể bất an, Nhị điện hạ có khi chẳng bao lâu nữa sẽ lên ngôi. Ta là lão thần hai triều, tuyệt đối không thể mang tiếng xấu. Lúc này, ngươi chỉ còn cách nhận tội chịu án, ta sẽ tận lực bảo toàn tính mạng cho ngươi.”

Nhưng nhận tội, thì khác nào trở thành tù phạm.

Là hậu duệ của họ Viên ở Giao Đông, hắn ta sao có thể rơi vào kết cục nhục nhã như thế?

Viên Tứ lang lạnh cả người, khuôn mặt cứng đờ, qua một lúc lâu, mới gào lên tức giận: “Trung thư đại nhân là muốn bỏ xe giữ tướng?!”

“Ngươi cũng nghe rồi đấy, triều trong triều ngoài đều đang đồn rùm, nói ta lợi dụng việc cứu tế để vơ vét tiền bạc?”

“Nhất định là con tiện nhân đó tung tin đồn!” Viên Tứ lang nổi trận lôi đình: “Ngài chẳng tìm cách đối phó với ả, lại còn nghĩ đến chuyện cắt thịt bù máu, chẳng phải rơi đúng kế của con đàn bà ấy sao!”

“Ta chỉ đang dùng tổn thất nhỏ nhất để giải quyết phiền toái lớn nhất.” Phan đại nhân khoát tay, “Ngươi về suy nghĩ cho kỹ, đừng để ta chờ quá lâu, nếu không…”

Viên Tứ lang bị thị vệ của phủ Phan lôi đi, hắn ta điên cuồng vùng vẫy chửi bới, áo mũ quý tộc sớm đã xộc xệch, rối tung không còn ra dáng gì.

Trên hành lang, Lục nương tử lặng lẽ đứng nhìn cảnh tượng nhếch nhác đó, bên cạnh là Phan Thị lang thấp giọng hỏi: “Nhà họ Phan ta chẳng bạc đãi nàng, cớ gì nàng lại làm ra chuyện như vậy?”

Lục nương tử thản nhiên đáp: “Ngài tưởng phụ thân mình thật sự là người tốt lắm sao?”

Phan Thị lang nhíu mày: “Ý nàng là gì?”

Lục nương tử nét mặt bình lặng, không buồn liếc mắt lấy một lần, chỉ nhấc chân đi ngang qua cậu ta.

Phan Thị lang bước theo hai bước, phía sau nói vọng: “Ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai hủy hoại nhà họ Phan!”

Lục nương tử không ngoái đầu, chỉ để lại một câu: “Vậy ngài lại có thể trơ mắt nhìn nhà họ Phan huỷ hoại gia đình người khác hay sao?”

……………………………..

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo