TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 283

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hai ngày sau, triều đình ngày càng rối ren, bầu không khí u ám khó bề tả xiết.

Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến Thôi Lan Nhân.

Nàng vẫn đều đặn ra ngoài, đến cửa tiệm gỗ của mình để thanh tra công việc như thường lệ.

Trước đó, trong lần vào cung uyển, nàng đã kết giao với vài vị phu nhân tiểu thư xuất thân thế gia. Dựa vào tính cách gan dạ và nhiệt tình của mình, nàng đã mạnh dạn giới thiệu sản phẩm, cuối cùng cũng bán được một lô gỗ quý tồn kho từ lâu.

Chưởng quầy Trang cẩn thận rà soát lại sổ sách một lượt rồi đưa cho nàng xem qua, sau đó dè dặt nói: “Phu nhân lần trước chọn mấy người làm công, trông thì đều…” Y muốn nói khéo, nhưng suy nghĩ một hồi cũng không tìm được từ nào thích hợp, đành nói thẳng: “…đều không giống người đứng đắn… Không chừng là tội phạm trốn chạy đấy chứ?”

Thôi Lan Nhân mỉm cười: “Làm gì có, đều là người đàng hoàng giới thiệu cho ta cả.”

Thấy chưởng quầy Trang cứ băn khoăn mãi, nàng liền trấn an: “Yên tâm đi, bọn họ sắp trở về cố hương rồi, hiện tại chẳng qua chỉ muốn kiếm chút lộ phí thôi.”

Nghe nàng nói vậy, chưởng quầy Trang lại càng thấy kỳ lạ về lai lịch của đám người kia, nhưng y vốn chẳng phải hạng người ưa điều tra gốc rễ, bèn giấu đi cơn tò mò, không nhắc đến nữa.

Lúc này, Tiểu Phùng Xuân tung tăng chạy tới, vừa thấy nàng đã ríu rít cười, liền đưa kẹo mạch nha ra dụ cô bé chơi.

Tiểu Phùng Xuân hí hửng bóc vỏ kẹo nhét vào miệng, nhai nhóp nhép, líu ríu nói: “Tỷ tỷ ơi, có người tìm tỷ ở cửa sau, nói là có bí mật muốn kể cho tỷ nghe!”

Thôi Lan Nhân khẽ nhíu mày: “Ai vậy?”

Tiểu Phùng Xuân lắc đầu: “Một ca ca mắt rất dữ.”

Nàng thầm kinh ngạc. Nàng đâu quen ai có ánh mắt dữ tợn? Lại còn biết tìm tới đây, còn bảo có bí mật?

Càng thần bí thì càng đáng ngờ.

Cẩn thận vẫn hơn, nàng dứt khoát gọi Cảnh Trừng cùng mình ra sau hậu viện. Vừa hé cửa ló mặt ra, một lưỡi dao đã bổ thẳng xuống đỉnh đầu, may mà Cảnh Trừng mắt nhanh tay lẹ kéo nàng lại phía sau, đồng thời với tay lấy cây chổi dựng ở góc cửa đâm thẳng ra, đánh bật kẻ lạ mặt văng khỏi cửa.

Thôi Lan Nhân còn chưa hoàn hồn, trừng mắt nhìn người đang loạng choạng lui ra ngoài mấy bước hóa ra là Viên Tứ lang.

Viên Tứ lang thấy nàng đi nghe bí mật lại còn dắt theo một con “chó giữ cửa”, vừa tức vừa bực, hằn học liếc nàng một cái sắc lẹm rồi xoay người nhảy tường bỏ trốn.

Thôi Lan Nhân quay sang nhìn Cảnh Trừng.

Cảnh Trừng lập tức hiểu ý nàng, mặt không biểu cảm, nghiêm giọng: “Chuyện này… nô tài phải bẩm báo với Trưởng công tử.”

Thôi Lan Nhân chớp mắt: “Không phải, ý ta là ngươi không đuổi theo à? Hắn giờ là tội phạm trốn truy nã đó!”

Chuyện Viên Tứ lang đâm bị thương Viên thượng thư ngay tại phủ, sau đó sợ tội bỏ trốn đã lan truyền khắp nơi. Không ai ngờ một kẻ xuất thân thế gia lại hóa thành thứ bất hiếu, vong ân phụ nghĩa như thế.

Cảnh Trừng vẫn giữ nguyên gương mặt thản nhiên như không, đáp: “Chuyện đó không liên quan đến nô tài. Nô tài chỉ phụng mệnh Trưởng công tử, bảo hộ phu nhân.”

Nói xong, Cảnh Trừng như có điều muốn nói, liếc nhìn nàng một cái.

Thôi Lan Nhân hỏi: “Sao thế?”

Cảnh Trừng vốn luôn thay Trưởng công tử lưu ý mọi hành động của nàng, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được, thấp giọng nhắc nhở: “Phu nhân nên sớm nghĩ cách giải thích với Trưởng công tử thì hơn.”

Viên Tứ lang biến thành chó nhà có tang, phía sau không thiếu bàn tay nàng góp sức đẩy vào.

Chẳng bao lâu nữa, Tiêu Lâm sẽ nhận ra, tất cả những gì nàng từng làm đều là che mắt, là dẫn dắt sai hướng, là lợi dụng hắn.

Thôi Lan Nhân sững người một lúc, rồi bất ngờ cong môi cười, nụ cười vô tư đến vô tâm.


Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn cho rằng tâm trạng mình khá vững vàng, dù đôi khi có chút dao động, nhưng chỉ một lát là có thể tự điều chỉnh lại như cũ.

Chính nhờ vào tâm thái tốt ấy mà nàng mới có thể tự trấn an mình, cho dù lăn lộn trong vũng bùn cũng vẫn có thể nhoẻn miệng cười mà đứng lên được.

Chạng vạng tối trong phòng, Thôi Lan Nhân đứng trước gương bắt đầu luyện tập biểu cảm.

Vẻ ngây thơ? Tội nghiệp? Uất ức?

Làm thế nào mới có thể khiến trưởng công tử nguôi giận, không chấp nhặt với nàng đây?

Nàng giấu giếm, cũng chỉ vì sợ bị cản trở mà thôi.

Thử đi thử lại, nàng đưa tay kéo căng má mình, đối diện với gương làm một cái mặt quỷ, nháy mắt tinh nghịch. Nào ngờ vừa mở mắt ra, đột nhiên thấy phía sau mình xuất hiện một bóng người, khiến nàng lạnh toát cả da đầu.

Nhìn kỹ lại, người kia không phải Tiêu Lâm thì còn ai vào đây?

Trưởng công tử không biết đã đứng sau lưng nàng từ bao giờ, cách nàng hai bước, y phục chỉnh tề, mặt mày như ngọc, ánh mắt như thủy tinh lưu ly, toàn thân toát lên vẻ trầm tĩnh cao quý của con cháu thế gia.

Thôi Lan Nhân chầm chậm đưa mắt sang, bắt gặp ánh nhìn của hắn, trong đôi mắt ấy thậm chí còn có… ý cười.

Một nụ cười khiến người ta rợn cả người.

Thôi Lan Nhân giật nảy mình, một cảm giác gai người chạy dọc sống lưng, vừa định xoay người lại thì Tiêu Lâm đã bước lên hai bước, vòng tay ôm lấy eo nàng, má kề sát bên mặt nàng, cùng nàng nhìn vào gương soi hai người họ.

Hắn dịu dàng nói: “Doanh Doanh đã nghĩ ra được cách dỗ ta chưa?”

“Ta có rất nhiều thời gian, cũng rất kiên nhẫn.”

Tiêu Lâm khẽ hôn lên gáy nàng, đôi mắt vẫn không rời khỏi nàng qua chiếc gương trước mặt.

“Nàng cũng có thể bắt đầu xin tha từ bây giờ.”

Thôi Lan Nhân vừa định mở miệng, đã thấy hắn trong gương dịu dàng nói thêm: “Nhưng… chưa chắc ta sẽ nghe đâu.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo