Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi lấy lại tinh thần, Tiêu Lâm đã chẳng biết ôm lấy nàng đứng lặng bao lâu. Đợi đến khi thấy ánh mắt nàng trở lại có hồn, hắn liền bế nàng rời khỏi mặt gương lạnh lẽo.
Thôi Lan Nhân đưa tay lau khóe mắt ướt át, nhìn vào gương.
Chiếc gương đồng bóng loáng giờ cũng trở nên lấm lem.
Trên mặt gương lấm tấm vết nước đọng lại thành từng mảng, từng dải, nhưng vẫn đủ soi rõ hình người.
Quả đúng như Tiêu Lâm từng nói, thân thể nàng lúc này chẳng khác nào một món ngọc sứ trắng muốt phủ lớp men hồng, làn da trắng ngần trơn láng, ánh lên sắc hồng phơn phớt như một lớp phấn hồng được điểm nhẹ bằng ánh trai.
Thân hình mềm mại, đầy đặn, mảnh mai nhưng có sức sống đến mê người, ngay cả bản thân nàng còn không nỡ rời mắt, huống hồ là Tiêu Lâm.
Không trách hắn lại si mê đến vậy.
Thôi Lan Nhân ngắm nhìn mình một lúc, rồi đưa mắt nhìn người phía sau.
Tiêu Lâm đang ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ, hơi thở nặng nề, cổ đầy gân xanh, mồ hôi từ thái dương nhỏ xuống, kéo theo một vệt nước lấp lánh dọc theo cổ.
Hắn là nam nhân đẹp nhất mà Thôi Lan Nhân từng gặp trên đời này không có người thứ hai.
Từ khí chất đến gương mặt, thần ngọc độc nhất, danh xứng với thực.
Ngay cả một giọt mồ hôi trên người hắn... cũng như viên bảo thạch trong suốt, lộng lẫy vô ngần.
Ánh mắt của Thôi Lan Nhân dán chặt vào viên ngọc tròn trịa kia, nhìn nó lăn qua rồi trượt xuống ngoài tầm mắt.
Tiêu Lâm vẫn luôn quan sát nàng. Hắn thấy ánh mắt nàng đăm đăm, thấy đôi môi nàng khẽ mím, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động.
Như thể vừa khát, lại vừa đói.
Hắn lại lần nữa nắm lấy một tay nàng, dẫn đến trước mặt chiếc gương đồng.
“Chống lấy, tự mình giữ.”
Thôi Lan Nhân còn chưa kịp lấy lại hơi, đã vội mở miệng: “Chờ đã…”
Tiêu Lâm chẳng buồn đợi, bàn tay hơi dùng lực, khiến Thôi Lan Nhân bị lay đến choáng váng, mắt hoa đầu váng, theo bản năng liền nhắm chặt mắt lại, chỉ còn giữ được một hơi mỏng manh để rên rỉ mềm mại.
Hắn… quá dữ rồi!
Đến cả một câu trọn vẹn cũng chẳng cho nàng nói hết.
Chẳng phải bảo nàng dỗ dành hắn sao? Nhưng đến cả mở miệng cũng không cho phép, nàng biết phải dỗ thế nào?
Không phải vô lý càn quấy thì là gì?
Tiêu Lâm không cho nàng cơ hội lên tiếng, Thôi Lan Nhân đành phải giở trò, cố tình chống đối với hắn từng chút một.
Hắn lùi, nàng đuổi. Hắn tiến, nàng tránh. Cứ thế lặp lại mấy lần, tiết tấu của hắn hoàn toàn bị nàng quấy nhiễu.
Đến khi không chịu nổi nữa, Tiêu Lâm rốt cuộc đè nàng xuống, không chút nương tay, dùng hết sức lực, mạnh mẽ như trút giận.
Thôi Lan Nhân không theo kịp tiết tấu, chỉ đành ngoan ngoãn buông xuôi.
Thân hình cao lớn của hắn đè lên khiến nàng khó thở, da thịt hai người sít sao kề cận.
Cái lạnh từ gương đồng phía trước cùng hơi nóng trên người hắn như kẹp chặt nàng vào giữa, khiến đầu óc nàng mơ hồ, không kìm được mà bật ra tiếng nức nở.
Tấm gương đồng nặng nề bị lay động đến mức phát ra tiếng cạch cạch, âm thanh run rẩy như than vãn vì quá tải. Dưới chân nó chẳng được lót thảm, bị đẩy tới đẩy lui, không ngừng ma sát lên sàn gỗ.
Thôi Lan Nhân bị ép nằm kề gương, toàn thân run rẩy theo từng cú thúc như dồn hết tàn lực của Tiêu Lâm. Nàng dường như tách ra một mảnh hồn, thẫn thờ nghĩ: rốt cuộc là thân mình gãy trước, hay tấm gương này vỡ trước đây…
Hơn nữa...