TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 289

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nàng đành men theo mặt gương mà di chuyển, lòng bàn tay ma sát lấy lớp đồng lạnh lẽo.

“Việc nàng giấu ta, tự mình làm những chuyện nguy hiểm như thế, không chỉ là phớt lờ lời khuyên của ta, mà còn là chẳng hề để tâm đến ta. Trong mắt nàng, ta là thứ có thể tiện tay vứt bỏ sao?”

Hơi thở của Trưởng công tử trở nên khô nóng, từng luồng cuồn cuộn lăn ra từ cổ họng như dã thú gầm gừ bị giam cầm.

Không phải vậy!

Nhưng Thôi Lan Nhân đến cả việc lắc đầu cũng không thể.

Má nàng áp chặt vào tấm gương đồng.

Lạnh lẽo ban đầu đã bị nhiệt độ cơ thể nàng hun nóng.
Mặt gương từng khô ráo cứng cáp, giờ đã ẩm ướt bởi hơi thở và lệ nóng.

Mùi hương quanh thân hai người trở nên dày đặc nồng nàn, bao trùm cả không khí.
Thôi Lan Nhân cảm nhận rõ mỗi hơi thở nàng hít vào, đều phảng phất mùi của Tiêu Lâm.

Thân thể nàng, cả trong lẫn ngoài, đều bị hắn lấn chiếm không chút chừa chỗ, tràn vào mọi ngóc ngách, cả trái tim cô độc trong lồng ngực kia cũng bị hắn lặng lẽ lấp đầy.

Nàng mơ hồ nghĩ, phải chăng… Trưởng công tử thực sự… chưa từng muốn cùng nàng hòa ly?

Phải nói rằng, lúc đầu Thôi Lan Nhân quả thực từng có ý nghĩ đó.

Nàng muốn khiến Trưởng công tử vì mình mà mê mẩn tâm trí, như vậy dù nàng có gây ra đại họa gì, cũng sẽ có người thay nàng gánh vác. Có nhà họ Tiêu, một thế gia danh giá đứng sau, nàng có thể sống an nhiên không lo nghĩ.

Thế nhưng, suy nghĩ con người luôn thay đổi. Đặc biệt là với một người như Thôi Lan Nhân, nàng dần dần lại không còn muốn như thế nữa.

Nhà họ Tiêu vốn chẳng làm gì sai, Trưởng công tử lại càng không phải kẻ xấu. Vì lòng tư lợi của mình mà đem tai ương vô cớ kéo đến với họ, nàng cảm thấy không công bằng.

May thay, luôn có cách xoay chuyển trước khi mọi chuyện bế tắc.

Nàng vẫn còn đường lui.

Người ta thường nói, phu thê vốn như chim chung rừng, họa đến thì mỗi kẻ bay một phương.

Huống hồ, bọn họ mới chỉ làm vợ chồng nửa năm, tình cảm chưa sâu đậm tới mức bền chặt như vàng đá, đúng không?

Huống chi Trưởng công tử là người thông tuệ lý trí như thế, chẳng lẽ lại không nhận ra: muốn giải quyết triệt để tình cảnh hiện tại, biện pháp tốt nhất... chính là giải quyết nàng sao?

Thế gia nào chẳng có người hòa ly rồi tái giá, có gì đáng ngạc nhiên?

Dẫu nàng biết, e rằng cả đời này cũng chẳng thể gặp được người thứ hai như Trưởng công tử vừa hợp ý lại khiến tim nàng rung động sâu sắc. Nhưng chuyện nặng nhẹ thế nào, nàng vẫn đủ sáng suốt để phân định.

Chỉ là... vì sao Tiêu Lâm lại không chịu buông tay nàng?

Thái độ của hắn khiến người ta không kịp trở tay.

Ngay cả Thôi Lan Nhân cũng thấy khó tin.

Rõ ràng nàng đã nhận sai, thậm chí còn đưa ra đề nghị một cách thiện ý, thế mà trong mắt Trưởng công tử, sao lại thành ra nàng đang vô lý, bạc tình?

Một cảm giác khó tả như làn sương mỏng, dần dần tụ lại trong đầu nàng, mà nơi sâu nhất trong làn sương ấy, hình như có thứ gì đó phát sáng, lặng lẽ thu hút sự chú ý của nàng.

Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, làn sương ấy đã bị một lực mạnh mẽ xô tan, điểm sáng như tỏa thành ngàn vạn mảnh sao vụn, nổ tung trong đầu nàng.

Nàng nhìn những tia sáng rực rỡ chớp lóe trước mắt, dán chặt vào mặt gương, không kiềm được mà khe khẽ rên lên từng tiếng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo