Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng Tiêu Lâm lại càng thở dốc nặng nề hơn, động tác cũng càng lúc càng mất kiểm soát.
Đầu nàng không ngừng va vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cứ như con gà con mổ thóc, chỉ khác là nàng chẳng biết mấy con gà có bị mổ cho choáng váng như nàng không, chứ nàng thì cảm giác đầu óc mình như muốn… tan ra thành nước mất rồi.
Có lúc, nàng lại có ảo giác mình là chú chim nhỏ không biết bay, cố gắng vỗ cánh lao lên cao, nhưng mỗi lần bay được chút xíu thì lại rơi xuống, cứ thế trồi lên rồi rớt xuống mãi không dứt.
Trong cái lên xuống liên hồi ấy, nhịp thở và cả nhịp tim nàng đều trở nên hỗn loạn.
Mồ hôi trước ngực Tiêu Lâm và sau lưng nàng hòa quyện vào nhau, dính lấy rồi trượt qua, tạo nên thứ âm thanh mập mờ, như đang không ngừng thì thầm kể lại những điều ám muội hai người vừa làm.
Ánh nến le lói phản chiếu trên mặt gương, ánh mắt Thôi Lan Nhân cũng ngập tràn những tia sáng lấp lánh chuyển động, như thể bước vào một thế giới lưu ly huyễn mộng.
Tất cả đều đẹp đến nao lòng, khiến nàng muốn cất giọng ngâm nga vì hoan ca không dứt.
Thật lâu sau, Tiêu Lâm mới rúc mặt vào cổ nàng, hơi thở gấp gáp dồn dập, còn Thôi Lan Nhân cũng thở dốc từng tiếng, run run đặt chân xuống đất.
Nhưng đôi chân nàng đã tê rần, vừa mới chạm đất, liền có cảm giác như bị hàng vạn mũi kim cùng lúc đâm vào gan bàn chân, suýt nữa ngã khuỵu xuống. May nhờ Tiêu Lâm nhanh tay đỡ lấy, để nàng dựa vào lồng ngực nóng bỏng của hắn nghỉ ngơi.
Hắn thở hổn hển, mỗi nhịp thở đều sâu, nặng và rút từ tận đáy lòng ra, giống như muốn rút luôn cả linh hồn.
Thôi Lan Nhân hơi mở mắt, nhìn vào gương, thấy hai thân thể trần trụi đang dính sát vào nhau, mồ hôi thấm đẫm từ đầu đến chân, quyện lại làm một, chẳng phân biệt nổi đâu là ai.
Dưới chân nàng ẩm ướt và hơi lạnh, không rõ là áo quần bị gì làm ướt, nhưng chắc chắn là… chẳng thể mặc lại được nữa rồi.
Sau khi đợi nàng đứng vững, Tiêu Lâm mới cúi người nhặt lấy một chiếc trung y màu trắng vứt xa nhất nhưng chưa bị vấy bẩn, rồi nắm lấy bàn chân nàng, nhẹ nhàng lau sạch thứ nước nàng vừa giẫm phải. Động tác của y chậm rãi mà cẩn trọng, từ cổ chân, bắp chân, dọc theo phần đùi mà lau từng chút một, cuối cùng còn dùng ngón tay để kiểm tra kỹ càng.
Thôi Lan Nhân đặt tay lên đầu hắn, kiên nhẫn chờ đợi.
Nếu để tiến vào trong, e rằng sẽ có thai, mà nàng vẫn chưa suy nghĩ kỹ về việc sinh con cho Tiêu Lâm. Vì vậy, nàng luôn không để hắn đi quá giới hạn, và lần nào Tiêu Lâm cũng đều phải kiểm tra giúp nàng một lượt.
Chỉ là lần này hơi lâu quá, Thôi Lan Nhân không nhịn được nữa, luồn tay vào tóc hắn, xoa mạnh mấy cái rồi hỏi:
"Xong chưa?"
Tiêu Lâm đứng dậy, lại ôm nàng như nhổ hành, bế thẳng lên.
Thôi Lan Nhân tưởng hắn vẫn chưa thỏa mãn, liền kéo lấy mái tóc dài mát lạnh của hắn, kinh ngạc thốt lên:
"Thiếp xin lỗi! Thiếp nói sai rồi! Thiếp chưa từng có ý định muốn hòa ly với phu quân!"
Tiêu Lâm đặt nàng ngồi bên mép giường, ngón tay nhẹ điểm lên giữa ngực nàng, trầm giọng nói:
"Trong lòng nàng không có ta, nhưng thân thể lại rất yêu ta, đúng không?"
Dẫu nàng có nói năng khéo léo hoa mỹ thế nào, Tiêu Lâm cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng. Duy chỉ có điều này là hắn cảm nhận được rõ ràng Thôi Lan Nhân rất thích làm chuyện đó với hắn.