Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần nào nàng cũng xoa đầu hắn, như thể đang ngầm biểu thị sự hài lòng.
Thôi Lan Nhân vội khép chặt hai chân, sợ hắn lại đột nhiên thọc tay vào lần nữa.
Giờ có chút thời gian để thở, nàng cũng dần hồi phục tinh thần, đầu óc bắt đầu vận hành trở lại. Bèn biện bạch:
"Tâm cũng là một phần của thân mà, chẳng phải có câu 'lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt' hay sao? Hà tất phải phân biệt rạch ròi đến thế..."
Nghĩ ngợi một chút, nàng lại bổ sung thêm:
"Trong lòng thiếp cũng không có ai khác, phu quân chớ nghĩ ngợi nhiều."
Tiêu Lâm nhìn nàng hồi lâu, nhưng lại không nghe được câu tiếp theo mình muốn nghe.
Không có ai khác, rồi sao nữa?
Rồi không còn gì nữa. Thôi Lan Nhân mạnh dạn nắm lấy tay hắn, tự kéo lên má mình, như muốn để mặc hắn chạm vào, lại vừa chớp mắt vừa hỏi:
"Phu quân, chàng không giận nữa rồi chứ?"
Thân thể đã thỏa mãn, lòng người cũng mềm nhũn theo.
Tiêu Lâm nhận ra bản thân thật sự không tức nổi nữa. Hắn vốn đã nhìn thấu nữ nhân này, một người vô tâm vô phế từ sớm.
Nhưng nàng lại cố tình thêm chữ "chàng đã không giận nữa rồi chứ", cứ như thể hắn dễ dỗ dành lắm vậy.
Kỳ thực Thôi Lan Nhân cũng chẳng cố ý khiêu khích gì.
Nàng bị thiếu dưỡng khí quá lâu, giờ đầu óc vẫn còn choáng váng, lời nói cứ thế buột miệng mà ra.
Từ góc độ của nàng mà nhìn thì vừa nãy còn nổi trận lôi đình là thế, vậy mà vị Trưởng công tử kia lại dằn vặt nàng một phen, kết quả chính là bản thân nàng khỏe ra.
Hóa ra trên đời thật sự có chuyện lời lãi dễ dàng đến vậy?
Thôi Lan Nhân không nhịn được bật cười khẽ, liền thấy đôi mắt trước mặt chợt tối sầm lại, như có mây đen kéo đến đỉnh đầu Tiêu Lâm, khiến cả người hắn trông ảm đạm đến vô quang.
Thôi Lan Nhân vội đưa tay che miệng, đỏ mặt nhìn xuống, lí nhí hỏi:
"Hay là... phu quân lại thêm một lần nữa?"
Nàng thậm chí còn chủ động trở mình, ngoan ngoãn nói nhỏ:
“Thiếp muốn nằm sấp... mỏi quá rồi…”
Tiêu Lâm bước lại gần, kéo một tấm chăn mỏng phủ lên người nàng, xoay nàng qua mấy vòng, cuối cùng quấn lại như cái kén tằm.
Thôi Lan Nhân bị xoay đến chóng mặt, úp mặt vào gối, kêu lên:
“Làm thế này thì có làm được gì đâu!”
Thấy nàng hoàn toàn không hiểu được ý tốt của mình, Tiêu Lâm giận quá ấn nàng xuống, đánh mạnh mấy cái lên mông nàng.
Chỉ có tiểu hài tử quá nghịch mới bị đánh mông kiểu này.
Tiêu Lâm từ nhỏ rất ngoan, chưa từng bị ai đánh như vậy, chỉ từng thấy mấy đứa em họ trong tộc khi phạm lỗi bị người lớn dạy dỗ bằng cách này.
Người lớn khi ấy nói:
“Không đánh thì chẳng nhớ, lì lợm không nhận sai.”
Hắn cũng từng gật gù đồng tình.
Thôi Lan Nhân quả thật không khác gì tiểu hài tử, lúc thì tinh ranh khiến người nhức đầu, lúc lại ngây thơ đến mức còn đau đầu hơn.
Tay Tiêu Lâm mạnh mẽ, mông Thôi Lan Nhân lại mềm mại đầy đặn, mỗi cái đánh rát như gió lốc quét tới, nàng vừa "á" mấy tiếng vừa run rẩy theo từng cú.
Đau thì không đến mức chịu không nổi, chỉ là... từ trước đến nay nàng chưa từng bị ai đánh vào chỗ ấy. Vừa nóng rát, vừa tê dại, cảm giác vô cùng... kỳ lạ.
Cả tay chân nàng đều mềm nhũn, toàn thân như bị dòng điện rần rật bao phủ.
Cảm giác này... sao mà quen thuộc quá.