TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 296

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bởi Lư Thất Lang kia căn bản không phải người tử tế.

Những lời đồn đại về việc hắn ta trăng hoa thành tính, sống buông thả phóng túng, tuổi còn trẻ mà thân thể đã suy kiệt xem ra không phải tin đồn thất thiệt, càng không phải chuyện các gia đình đối thủ dựng chuyện để hại hắn ta, như lời bà mai từng nói.

Dẫu Ôn gia chủ có khẩn thiết muốn kết thân cùng quyền quý, cũng không thể đành lòng đem ái nữ duy nhất đẩy vào chốn hồng trần hiểm ác. Còn về Thôi Lan Nhân, Ôn gia chủ một mực cảm niệm nàng đã ở lại, bầu bạn bên tiểu thư nhà mình khi nàng ấy chịu cảnh mất mẹ, trải qua tháng ngày gian khó.

Ông cũng chẳng muốn khiến ái nữ phải sầu khổ.

Lục Thất lang tự cho rằng Ôn gia chủ sở dĩ không chịu nhượng Thôi Lan Nhân, chính là muốn nâng giá, bèn nhất quyết tranh cao thấp, vung tiền như nước, một lòng muốn mua nàng từ Ôn phủ.

Chỉ tiếc nhân duyên không hợp, cuối cùng cũng chẳng thành chuyện.

Cho đến một hôm, Ôn gia chủ nhìn nàng, thần sắc đầy áy náy, trầm giọng nói: “Ôn gia hiện mắc nợ một khoản lớn, bất đắc dĩ mới phải bán đi tôi tớ cùng sản nghiệp.”

Thôi Lan Nhân cắn chặt hàm răng, thân thể run rẩy không thôi.

Thì ra ông đã bán đi Đinh Nhị, Bành Thập Ngũ, bà Bàng... nay lại đến lượt nàng.

Chẳng ngờ, lời kế tiếp lại là: muốn đem nàng bán vào Lục phủ.

Nàng biết rõ, khế thân của mình hiện vẫn còn trong tay Ôn gia chủ.

Ông ấy có quyền tùy ý bán nàng cho bất cứ ai, chẳng cần hỏi qua ý nàng. Giống như trước kia, khi người buôn nha hoàn đến cửa, chỉ cần điểm danh là nàng phải theo họ rời đi, tựa hồ như bán một chiếc bàn, một cái ghế, bạc trắng giao đủ, chẳng ai nợ ai điều gì.

Thế nhưng Thôi Lan Nhân vốn đã chẳng ưa Lục Thất lang, ghét cái vẻ thô kệch dung tục của hắn ta, càng ghét ánh mắt tà tứ hắn ta nhìn mình. Nàng không muốn đi theo một người như vậy.

Từng giọt nước mắt chảy dài xuống má, nàng quỳ rạp xuống, cầu xin ông chủ Ôn đừng bán mình đi. Nàng nói, bản thân không đáng giá là bao.

Năm đó ông mua nàng, cũng chỉ bỏ ra ba quan tiền.

Nhưng rồi nàng lại nhớ, Lục gia nguyện bỏ cả nghìn lượng chỉ để chuộc nàng.

Hóa ra, nàng vẫn đáng tiền.

Nàng chỉ biết không ngừng dập đầu cầu xin, van nài Ôn gia chủ đừng đem nàng bán đi. Nàng nay đã lớn, có thể đỡ đần thêm nhiều việc. Nàng hứa sẽ ăn ít điểm tâm, tiết kiệm mọi khoản chi, sẽ ngoan ngoãn hơn cả con mèo nhỏ của tiểu thư nhà họ Ôn.

Ôn gia chủ lắc đầu mãi không thôi, nghẹn giọng: “Ta thật đã hết cách rồi.”
Đến cuối cùng, người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi ấy cũng rơi lệ.

“Con không biết, thế gian bên ngoài hiểm ác thế nào... Chỉ có quyền thế mới là chỗ dựa duy nhất. Nếu như... ái nữ nhà ta cũng có thể như con, rời khỏi nơi đây...”

Lời chưa dứt, ông ấy chỉ bảo Thôi Lan Nhân rằng, đã hạ quyết tâm đem nàng bán cho Lục gia.

Lục Thất lang thì khác hẳn ngày trước, chẳng còn hào phóng như xưa. Hắn ta ra sức ép giá xuống thấp nhất. Nhưng Ôn gia chủ vẫn gật đầu đồng ý, khiến hắn ta cười khẩy mỉa mai.

Thôi Lan Nhân vừa khóc vừa từ biệt tiểu thư Ôn gia, lòng đầy bất an mà theo người tới Lục phủ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo