Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nói rất nhẹ, nhưng câu ấy khiến Tiêu Lâm đột nhiên nhận ra đây đã là lần thứ ba Thôi Lan Nhân bị “vứt bỏ”.
Nhắc đến những chuyện xưa ấy, Thôi Lan Nhân không khỏi bồi hồi nhớ lại quá khứ.
Một gốc cây đại thụ nếu sắp đổ, kẻ đầu tiên nhận ra manh mối, tất phải là những côn trùng, dã thú sống trên thân nó.
Nhà họ Ôn xưa nay chủ tớ hòa thuận, sống trong đó cũng vô cùng yên bình ấm áp.
Đinh Nhị, người phụ trách chăm hoa trong vườn, mỗi sớm đều chọn bó hoa tươi đẹp nhất đem đến viện của các cô nương. Ôn nương tử cầm một bó, nàng ấy cũng một bó.
Họ cùng quây quần bên bàn trang điểm, tỉ mỉ tỉa tót cành lá, từng đóa từng đóa cài lên tóc, giả vờ mình là tiên nữ bước ra từ bức họa.
Bà Bàng ở hậu trù là người nhớ rõ khẩu vị từng người một, bà sẽ nấu món đậm vị mặn cay cho Ôn nương tử, làm món chua ngọt cho nàng, đến mùa hè còn lén nấu chè đậu xanh bỏ thêm mật ong cho hai người.
Hai cô nương nấp dưới giàn hoa, bụng uống no chè mà cùng nhau trốn bữa tối.
Tiểu đồng giữ cổng tên Bành Thập Ngũ hay đem cho họ đủ loại đồ chơi: búp bê gỗ khắc, chuỗi vòng làm từ vỏ sò, lồng trúc rỗng nuôi dế, còn có cả những quyển thoại bản mới mẻ mà gia chủ không cho đọc…
Thôi Lan Nhân khi ấy sống một cuộc đời vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ.
Cho đến một ngày nọ, có một bà tử lạ mặt, đôi mày nhếch cao, bước chân khoan thai mà lớn tiếng bước vào phủ Ôn gia.
Bà ta cứ như chủ nhân nơi này, dẫn theo gia chủ họ Ôn ngoan ngoãn đi quanh kiểm tra từng nơi, từng tớp gia nhân của Ôn phủ đều bị bà ta dẫn đi, mỗi người xách theo một gói đồ nhỏ.
Đầu tiên là Đinh Nhị, rồi đến Bành Thập Ngũ, sau đó là cả bà Bàng…
Dù là kẻ chậm hiểu nhất cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, song Thôi Lan Nhân không dám nhìn nhiều, lại càng không dám hỏi nhiều.
Chỉ là, trốn tránh thì chẳng thể giải quyết được gì.
Một buổi chiều nọ, gia chủ họ Ôn cho người gọi nàng đến.
Ông ta thở dài, lên tiếng:
"Doanh Doanh, Lư Thất Lang vẫn luôn thích con, cậu ấy xuất thân thế gia, trong tộc còn có người làm quan ở Kiến Khang."
Lúc ấy Thôi Lan Nhân đang ôm một quyển thoại bản định đem cho Ôn nương tử, giọng của gia chủ không gắt gỏng, chỉ chậm rãi kể lại, nhưng nàng nghe mà vẫn mơ hồ chẳng hiểu gì.
Những chuyện đó thì liên quan gì đến nàng?
Nàng biết người tên Lư Thất Lang ấy, là con cháu họ Lư đất Phạm Dương, đích thực là một tên công tử ăn chơi trác táng. Mới vừa đội mũ trưởng thành chưa bao lâu, chưa cưới chính thất đã nạp bảy tiểu thiếp. Nghe nói trong hậu viện, nha hoàn nào có chút nhan sắc đều bị hắn để mắt đến. Ngày thường hắn chẳng làm gì ngoài cùng bè bạn tụ hội, yến tiệc chè chén, hoặc là tìm lạc thú trong vườn sau.
Ban đầu, hắn ta vốn đến cầu thân với Ôn nương tử, nhưng ngay lần đầu tới cửa bàn chuyện hôn nhân, lại để mắt đến Thôi Lan Nhân người đang giúp dò la tin tức cho Ôn nương tử. Hắn ta không sửa được cái tính háo sắc trời sinh, liền không kìm được mà chỉ tay vào nàng, nói với gia chủ tương lai:
"Ta thích tiểu nương tử kia, các người đưa nàng đến trước đi!"
Chỉ một câu nói ấy, khiến gia chủ họ Ôn lập tức từ bỏ ý định bám víu vào nhà họ Lư.