TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 298

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhắc đến quá khứ quá nhiều, Thôi Lan Nhân bắt đầu thấy mỏi mệt, giọng cũng nhỏ dần:
“...Thiếp biết đến huynh ấy, là vì huynh ấy là biểu ca ta…”

Câu chưa dứt, nàng đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nàng kiệt sức thật rồi. Hôm nay không “lười biếng" chọn tư thế, thể lực tiêu hao quá nhiều. Trong vòng tay vững chãi và ấm áp này, nàng chẳng thể chống đỡ nổi thêm chút nào nữa.

Tiêu Lâm chỉ nghe được nửa câu, nhưng trong lòng đã dâng lên vô vàn nghi vấn.

Chẳng lẽ… từ đầu đến cuối, Thôi Lan Nhân vẫn luôn biết mình mang họ Thôi?

Tới tận trưa hôm sau, Thôi Lan Nhân mới hoàn toàn tỉnh giấc.

Giấc ngủ ấy vừa sâu vừa ngọt, đến cả một giấc mộng nàng cũng chẳng thấy.

Bên cạnh đã không còn bóng dáng Tiêu Lâm, bên ngoài văng vẳng tiếng nha hoàn trò chuyện khe khẽ, xen lẫn vài câu lặp đi lặp lại không có gì cụ thể như “Trưởng công tử đến rồi!”, “Phu nhân đã dậy!”

Nàng ngồi trên giường, ngơ ngẩn thêm một lúc.

Sự yên ả sau cơn mưa bão luôn khiến người ta quý trọng. Tối qua nàng suýt tưởng rằng mình đã hết đường lui, chỉ có thể chọn con đường hòa ly rồi đi tu làm nữ đạo sĩ, nào ngờ trời đất xoay vần, cuối cùng lại có thể quay về với cuộc sống thường nhật.

“Phu nhân?” Bà Trần đứng ngoài cửa nhẹ giọng gọi, “Vương đại nương truyền người, mời phu nhân đến một chuyến.”

Ngập ngừng một thoáng, sợ Thôi Lan Nhân còn lười biếng chưa muốn rời giường, bà lại nói thêm: “Nô tỳ vào hầu phu nhân thay y phục, chải tóc nhé?”

“Khoan đã!”

Thôi Lan Nhân chợt nhớ ra tình cảnh trong phòng đêm qua, tuyệt đối không thể để người khác trông thấy, bèn lập tức bật dậy, chạy thẳng đến bên gương đồng.

Thế nhưng, những thứ nàng nghĩ là sẽ bừa bộn hỗn loạn, y phục vứt tung, dấu vết còn sót lại trên mặt gương tất thảy đều đã không còn!

…Chẳng lẽ là do Tiêu Lâm dọn dẹp từ đêm qua?

Vừa nghĩ tới cảnh Trưởng công tử tự mình chuốc họa vào thân, nửa đêm còn lom khom cúi người lau chùi, bận bịu cả hồi, Thôi Lan Nhân liền không nhịn được mà lấy tay che miệng cười khẽ.

Song niềm vui ấy chưa kịp kéo dài, cơn đau mỏi ê ẩm khắp người đã theo sự thả lỏng mà trỗi dậy, khiến nàng không còn cười nổi nữa. Nàng đành vịn lấy eo, xoa bóp đầu gối, gọi bà Trần vào giúp.

“Trưởng công tử đã ra ngoài rồi, nghe nói là đến phủ Tạ gia.” Bà Trần vừa hầu hạ thay y phục, vừa cẩn thận báo lại, “Sáng sớm người còn hỏi chuyện phu nhân về lại phủ họ Thôi... À phải, chiếc trâm ngọc của phu nhân đâu rồi?”

Thôi Lan Nhân ngẩn ra, không hiểu Tiêu Lâm hỏi tới cái đó để làm gì.

Liền hỏi lại: “Trâm nào cơ?”

“Chính là cái trâm ngọc vàng do lão phu nhân đặt làm lúc phu nhân còn nhỏ, theo hình đôi anh đào liền cành, chỉ to cỡ ngón tay cái, một chiếc lá bên trong còn bị phu nhân cắn mẻ một góc ấy…” Bà Trần vừa chải tóc dài cho nàng, vừa giúp nàng nhớ lại: “Năm xưa chính nhờ chiếc trâm ấy mà Tạ Ngũ lang mới nhận ra thân phận thật của phu nhân mà!”

Một vật quan trọng như thế, sao Thôi Lan Nhân có thể quên.

Nàng khẽ cười, nói: “À, cái đó à? Ta cất rồi, hình như để trong cái tráp kia thì phải. Bà hỏi cái đó làm gì?”

Bà Trần đáp: “Vương đại nương mời phu nhân tới, chính là vì chuyện đó đấy!”

Thôi Lan Nhân nghe càng lúc càng mơ hồ.

“Có liên quan đến trâm của ta?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo