TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 299

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Không phải, là liên quan đến tiệm vàng làm ra chiếc trâm đó. Ai ngờ tiệm ấy vốn là hiệu vàng lâu năm ở Kiến Khang, vậy mà lại là cửa hàng trộn thật giả lừa người! Hồi đó là hiệu vàng nhà họ Lục kia chủ thượng đã không ngay, hạ nhân tất chẳng thẳng, giờ đến chuyện phản nghịch giết vua cũng dám làm rồi…”

Thôi Lan Nhân nghe bà Trần lải nhải bên tai, ngón tay vô thức đặt lên ngực, mân mê món đồ vốn không còn trên người, thần trí cũng theo đó mà trôi dạt.

Bà Trần bỗng dưng lại nhớ tới chuyện nay Hoàng thượng vốn cũng là do tru quân mà lên ngôi, liền lập tức ngừng lại, không dám bàn tiếp chủ đề nguy hiểm ấy, vội vàng quay lại chính sự, nói:

“E là Vương đại nương tử tìm đến phu nhân cũng vì chuyện này.”


Thôi Lan Nhân nghe vậy lấy làm kinh ngạc, hỏi:

“Mẫu thân tìm ta làm gì?”


Bà Trần khẽ hạ giọng:

“Còn chẳng phải là mấy vị cô nương trong phủ sắp xuất giá kia sao? Số trang sức vàng bạc đặt làm đều có vấn đề. Trước kia không hay biết thì thôi, nay vừa hay phát hiện đều là giả cả. Dẫu chẳng mấy khi các cô nương mang ra bán, trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu…”


Thôi Lan Nhân vừa chải đầu vấn tóc xong, liền đến bên hòm châu báu tìm đôi hoa tai hình trái anh đào. Bà Trần ghé đầu nhìn vào, tặc lưỡi cảm thán:

“Quả thật tay nghề tinh xảo, bề ngoài chẳng nhận ra chút giả nào…”


Nhưng Thôi Lan Nhân chẳng đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn đăm đăm vào đôi hoa tai ấy, thần sắc như xuất thần.


Chẳng bao lâu sau, bà Trần liền thúc giục nàng thay y phục lên đường.


Hai người cùng đến bái kiến Vương đại nương tử.


Những chuyện náo loạn bên ngoài tựa hồ không làm lay chuyển đến nội trạch nhà họ Tiêu.


Hiện tại, điều các vị nữ quyến nơi đây quan tâm nhất chính là việc chuẩn bị sính lễ, cuar hồi môn cho các tiểu thư sắp gả đi.


Tiêu Lâm quả nhiên chẳng nhắc tới việc gì, thành ra Vương đại nương tử cũng vẫn đãi Thôi Lan Nhân như thường lệ, bảo nàng ngồi bên nghe xử lý chuyện trang sức cưới hỏi cho mấy vị cô nương trong phủ.


Phủ họ Phan.


Phan Hoằng nghiêng đầu tiễn lão thái y mang hòm thuốc rời đi, đoạn quay vào nhìn Viên Tứ Lang đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.


Ánh tà dương rọi xuống lưng hắn ta, vậy mà lại chẳng mang lấy một tia ấm áp, chỉ thấy lạnh lẽo thấu xương.


“Những điều ngươi nói… có chứng cứ gì không? Vì sao ta phải tin ngươi?”


Viên Tứ Lang ôm lấy vết thương, khẽ bật cười “hà hà”, trong giọng cười mang vài phần chua chát, tự giễu:

“Ta theo phụ thân tốt lành của ngươi, chuyện dơ bẩn gì cũng từng làm qua, há lại không để lại đường lui? Giống như cuốn sổ kia, suýt lấy mạng ta ngươi thử đoán xem, phụ thân ngươi liệu có để lại những thứ tương tự sau lưng không?”


Ngón tay Phan Hoằng khẽ cuộn lại, giọng nghiêm trang nói:

“Phụ thân ta một lòng vì dân, chẳng qua nhất thời lầm tin kẻ mồm mép như ngươi mà bị che mờ đôi mắt. Ngươi đừng mong hắt bùn sang ông ấy, khiến nhà họ Phan ta chịu tiếng nhơ!”


Viên Tứ Lang giương ánh mắt u ám, cười lạnh:

“Đã cho rằng ông ấy trong sạch như nước, vậy sao còn cứu ta? Chẳng phải vì ngươi cũng nhìn ra ông ta nôn nóng muốn giết ta diệt khẩu là điều không hợp lẽ thường sao?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo