TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 301

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trong Khải Huy cung.

Trên tấm thảm mềm, Tề Mẫn quỳ rạp khóc nức nở, hai tay níu chặt tay áo Tề Nghị, nước mắt lã chã rơi xuống. Lúc ấy, Thôi Phù Ninh vội vã bước vào, bắt gặp cảnh tượng này cũng không khỏi lúng túng.

Nàng vốn không thân thiết gì với Tề Mẫn, nay lại chứng kiến một công chúa cao quý trong cảnh khổ sở như vậy, trong lòng không khỏi lo sợ đối phương sinh lòng ghét bỏ.

“Phụ vương thật nhẫn tâm, mẫu hậu mới mất được mấy năm, người đã quên lời hứa sẽ chăm lo cho huynh muội ta cả đời! Giờ lại còn sai người đi tìm cái thứ con hoang ấy về, muốn để hắn thay thế đại ca…”

Tề Nghị liếc sang Thôi Phù Ninh, mặt nghiêm lại, lên tiếng răn: “Những lời như thế mà muội cũng dám nói ra? Dù đệ ấy trông thế nào, cũng vẫn là máu mủ ruột già với chúng ta.”

“Huynh đệ ư?” Tề Mẫn gào lên, phẫn uất nói: “Hắn đem bán muội cho Bắc Hồ, vậy mà gọi là huynh đệ sao? Huynh nhìn kỹ xem, ngoài hàng lông mày và cái miệng, hắn có điểm nào giống chúng ta không? Muội thấy hắn và đám người đó vốn cùng một phe! Đại ca, huynh định để mặc hắn cướp đi mọi thứ thuộc về huynh sao?”

Nói đến đây, nàng lại òa khóc, tiếng nức nở càng thêm thê lương: “Nếu như huynh vẫn còn khỏe mạnh, thì làm sao đến lượt hắn ở đây vung tay múa chân!”

Cùng là nữ tử nên Thôi Phù Ninh dễ dàng thấu hiểu nỗi tủi hờn của công chúa.

Huống hồ hiện tại Bắc Hồ lại vừa sai sứ thần đến, muốn tiếp tục bàn chuyện hòa thân.

Đương kim Hoàng đế chỉ có một ái nữ, từ nhỏ đã được yêu thương nuông chiều. Nếu là vào thời còn khỏe mạnh, chắc chắn ngài ấy đã đuổi cổ đám người kia khỏi cung cho khuất mắt.

Dù sức mạnh quân sự của Đại Tấn hiện vẫn chưa thể so với thời kỳ hưng thịnh nhất của Bắc Hồ, nhưng cũng đã khá hơn trước rất nhiều. Huống hồ, Bắc Hồ hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thống nhất nội bộ.

Nếu thật sự xảy ra chiến sự, thắng bại cũng chưa thể nói trước.

Từ lâu Hoàng đế đã có ý định Bắc phạt, nhưng khi mâu thuẫn giữa thế gia và sĩ tộc chưa được giải quyết, ngài ấy cũng không dám mạo hiểm khởi binh.

Khác với khi xưa Đại Tấn từng bị thế gia khống chế, nay Hoàng đế đã ra sức trọng dụng tầng lớp hàn môn để chèn ép bọn họ.

Thế nhưng, trong số đó, có ai lại không có tư tâm?

Từ sau khi trở về từ ngự hoa viên, sức khỏe của Hoàng đế lúc tốt lúc xấu. Ngoài cung bất ổn, trong cung lại dấy lên lời đồn có ma quỷ xuất hiện, khiến ai nấy đều bất an.

Tính khí của Hoàng đế ngày một nóng nảy, thậm chí có lần tức giận đến mức đá chết một tiểu thái giám, chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.

Lời đồn lan rộng, có kẻ hoảng hốt cho rằng Tiên hoàng đã trở về đòi mạng!

Ai ai cũng biết, lúc còn sống Tiên hoàng cũng điên loạn bạo ngược như vậy, khiến kẻ hầu người hạ đều sợ xanh mặt.

Hoàng đế có nỗi khổ của riêng mình, mà Đại hoàng tử cũng chẳng dễ dàng hơn. không phải Thôi Phù Ninh vì tán thành chuyện công chúa hòa thân, mà bởi người có thể thực sự giúp được việc… hiện lại không có mặt ở đây.

Nàng đi đến bên cạnh công chúa, khẽ ngồi xuống, dịu giọng an ủi: “Công chúa, Đại điện hạ vẫn luôn vì chuyện của người mà dốc lòng cầu xin Thánh thượng. Thánh thượng dạo này có nhiều việc phải lo, chứ không phải không quan tâm đến người đâu.”

Nàng lại khẽ kéo tay áo công chúa, nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, Đại điện hạ cũng đã rất mệt mỏi rồi…”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo