TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 302

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tề Mẫn hiểu được ẩn ý, đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía huynh trưởng. Chỉ thấy y ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch như sứ, hoàn toàn không chút huyết sắc.

Nàng bỗng chốc choáng váng, biết mình lỡ lời.

Lại vô ý nhắc đến chuyện thương tật của huynh trưởng, lột trần vết sẹo trong lòng huynh ấy.

Chính vì thương tích ở chân kia, mà một thời gian dài, Tề Nghị sống thu mình u uất. Nay y chịu bước ra gặp người, cũng là nhờ Thôi Phù Ninh khuyên nhủ hết lời.

“Ca ca à, muội không có ý đó... muội thật sự không…”

“Điện hạ! Công chúa!” Một tiểu thái giám hớt hải chạy vào điện, lảo đảo quỳ sụp dưới đất, cuống quýt dập đầu, “Tạ ngũ lang vào cung rồi ạ!”

/

Lúc tiểu thái giám chạy đi báo tin, trong Hiện Dương điện, Hoàng đế mặc thường phục, chống tay lên nhị hoàng tử Tề Man, chậm rãi đứng dậy.

“Vừa rồi ngươi nói, mình và công chúa đã sớm có hẹn ước, muốn cưới nàng làm nương tử, làm phò mã, là thật sao?”

Tạ ngũ lang cúi người thưa: “Khởi bẩm Thánh thượng, thần và công chúa tâm ý tương thông, tuyệt chẳng thể trơ mắt nhìn nàng bị gả sang Bắc Hồ.”

Tề Man hơi híp mắt lại, giọng đầy ngụ ý: “Rõ ràng ngươi biết, khi được phong phò mã, sẽ không thể tiếp tục giữ chức, càng không thể cầm binh. Trưởng bối nhà ngươi cũng chấp thuận việc này sao?”

“Đa tạ nhị điện hạ quan tâm.” Tạ ngũ lang không chút do dự, khảng khái nói: “Năm xưa, Tạ gia thà tổn hao cả tộc cũng phải ngăn quân Bắc Hồ xâm lấn. Ngày nay càng không thể để Bắc Hồ nhục mạ tận cửa. Đại vương Bắc Hồ ở nơi ngàn dặm, mà vẫn có thể nắm rõ tình hình triều ta, biết được sức khỏe Thánh thượng, điều đó sao có thể không đề phòng? Công chúa viễn giá không những không thể biểu lộ sự khoan dung rộng lượng của triều ta, mà ngược lại còn khiến nhuệ khí Bắc Hồ tăng vọt!”

Hắn ta nói đâu ra đó, lời lẽ khúc chiết. Nói xong liền chắp tay hành lễ, trầm giọng: “Thánh thượng nếu gặp khó xử, thần nguyện gánh vác thay.”

Hoàng đế nghe xong, trầm mặc một lúc lâu rồi mới mỉm cười: “Ngươi nói không khác gì Tiên ngôn đại phu Tiêu Thần Ngọc, e là hắn cũng khuyên ngươi không ít?”

Hai họ Tiêu Tạ là thế gia vọng tộc, càng thân càng khiến người sinh nghi.

Nhưng dẫu sao thì, chuyện quốc gia đại sự vẫn do một tay thế gia thao túng, dù muốn tránh cũng không thể tránh được.

Tạ ngũ lang nghiêm mặt, kiên định nói: “Những lời thần nói đều từ đáy lòng, nguyện cưới công chúa, cũng là tâm nguyện của riêng thần…”

Chưa dứt lời, một tiếng “Phụ thân!” lanh lảnh đã vang vọng cả điện.

Công chúa váy ngọc xuyến vàng, vội vã chạy vào, trước mắt bao người, đứng thẳng trước mặt phụ hoàng, giọng trong trẻo: “Phụ thân, nhi thần nguyện ý lấy Tạ ngũ lang!”

/

Sự tình trong cung vừa ổn định, Thôi Lan Nhân liền lê bước mệt mỏi trở về viện.

Lúc này các nha hoàn đang bận rộn hái anh đào.

Anh đào chín da mỏng thịt mềm, chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ dập nát. Các nàng bắc ghế trèo cao, ngẩng đầu lựa quả, tay cầm kéo tỉ mỉ cắt từng chùm đỏ vàng xen lẫn, phía dưới có người giơ chiếc mâm tre lớn đón lấy.

“Ai da! Trúng đầu ta rồi! Ngươi ném cho chuẩn chút đi!”

“Đáng đời ai bảo ngươi lén ăn! Phu nhân còn chưa được ăn miếng nào đấy! Ta hái quả ngọt nhất, đỏ nhất, để dành cho phu nhân!”

“Chỉ mình ngươi biết hái à? Nhìn quả ta chọn kỹ chưa kìa! Ta ăn toàn quả ngươi bỏ lại, chua chết đi được!”

“Ta hái làm gì có quả dở!”

“Quả của ta mới là ngon nhất, để phần phu nhân ăn!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo