Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Lâm nói: “Sớm muộn cũng xảy ra, nàng không cần lo. Thượng thư Viên đã sớm thất vọng về hắn, chẳng còn ý định bao che. Còn về Trung thư thị lang họ Phan, vào lúc nhạy cảm như hiện tại, lão ta càng mong tên đó chết sớm cho yên chuyện.”
Tuy rằng giờ đây Viên tứ Lang chẳng khác gì chó nhà có tang, nhưng Thôi Lan Nhân vẫn không khỏi bất bình: “Nhưng thiếp vẫn chưa nghe ai đứng ra giành lại trong sạch cho nhà họ Ôn. Tội danh của Viên Tứ Lang cứ thế mà mơ hồ cho qua sao?”
Tiêu Lâm biết nàng canh cánh trong lòng, nhưng vẫn phải nói ra sự thật phũ phàng: “Chuyện nhà họ Ôn sẽ không ai nhắc lại nữa. Không chỉ liên quan đến một mình Viên tứ Lang, mà phía trên hắn ta còn có Viên Thượng thư, Trung thư thị lang họ Phan.”
Nếu truy xét đến cùng, thì ngay cả Hoàng đế từng đích thân phong thưởng hắn ta cũng khó tránh trách nhiệm tắc trách.
Trung thư thị lang họ Phan vốn đặt nặng thanh danh thanh liêm, chỗ dựa của lão ta là lòng dân cho nên danh tiếng tuyệt đối không thể để bị hoen ố.
Vì vậy, chuyện này chỉ có thể kết thúc ở chỗ Viên tứ Lang. Mọi tội lỗi, mọi sai lầm… đều chôn theo một mình hắn ta.
Thôi Lan Nhân giận dữ nói: “Thế còn danh dự nhà họ Ôn? Còn mạng người của cả nhà họ thì sao? Chẳng lẽ đều không quan trọng?”
Tiêu Lâm nhìn nàng thật lâu, nhắc nhở: “Doanh Doanh, nàng đã hứa với ta sẽ không tiếp tục dính vào chuyện này nữa.”
Thôi Lan Nhân lập tức đổi giọng, cười ngọt ngào: “Thiếp chỉ hỏi một câu thôi mà.”
Tiêu Lâm xoa đầu nàng, lại nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng: “Chuyện còn lại, giao cho ta.”
Thôi Lan Nhân “ừm” một tiếng, hai tay vòng qua ôm eo Tiêu Lâm, vừa lắc qua lắc lại, vừa thỏ thẻ ngọt như mật: “Tất nhiên là thiếp nghe lời phu quân rồi. Phu quân là giỏi nhất, trên đời này không ai tốt bằng phu quân cả…”
Phu thê hai người cùng dùng bữa tối, sau đó lần lượt đi tắm rửa, chải chuốt.
Từ khi trở về từ ngự hoa viên, hai người đã quen với việc ở chung một phòng.
Đêm đến, trừ phi có việc khẩn, Trần ma ma và Tiểu Nga cũng không vào quấy rầy. Không có ai trò chuyện cùng, Thôi Lan Nhân bèn lôi sách thoại bản ra đọc giết thời gian.
Tuy Tiêu Lâm không đọc mấy thứ đó, nhưng cũng chẳng ngăn cản nàng. Thỉnh thoảng chỉ tiện miệng hỏi một câu: “Hôm nay nàng đọc gì thế?”
Có khi nàng sẽ kể tóm tắt cho hắn nghe, có khi lại nhập vai biểu diễn.
“Ngươi đấy, tên thợ mộc chết tiệt, giường của bổn phu nhân hỏng rồi, mà đến giờ mới chịu đến…” Dứt lời, nàng ngồi bật dậy trên giường, một chân dài kiêu ngạo nhấc lên, bàn chân trắng ngần đặt thẳng lên bụng hắn.
Tiêu Lâm liếc thấy cuốn thoại bản nàng đang đọc bị úp xuống bên cạnh, bìa sách rõ ràng viết: 《Thợ sửa giường tự dâng tới cửa》
“…”
Ánh mắt hắn rơi về phía những ngón chân nàng, năm ngón tròn trịa hồng hào, màu móng chân nhàn nhạt ánh lên sắc ngọc trai óng ánh, như thể thứ đồ nhỏ xinh đáng để nâng niu thưởng thức.
“Phu nhân làm vậy… không hợp lẽ đâu nhỉ?” Hắn lúng túng vào vai thợ mộc, dù miệng nói vậy, tay lại không khách khí mà nắm lấy chân nàng, vuốt ve nơi mắt cá như say mê.
Thôi Lan Nhân đỏ mặt kêu khẽ một tiếng, giận dỗi bảo: “To gan! Dám túm lấy chân ta không chịu buông? Không nghe thấy giường kêu cọt kẹt rồi sao? Còn không mau sửa ngay đi?”