Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Lâm không những không thả ra, ngược lại còn nâng chân nàng lên, kéo nàng từ mép giường lại gần, đặt thẳng lên vai hắn, rồi cúi đầu xuống, chầm chậm hôn lên xương nhô bên chân nàng.
“Phu nhân là muốn ta sửa giường…” Hắn thì thầm, ánh mắt ngập tràn ẩn ý: “Hay là… muốn ta sửa nàng?”
Thôi Lan Nhân không nhịn được đá chân, song vẫn không thoát khỏi sự kiềm giữ, để Tiêu Lâm khẽ cắn mấy cái nơi mắt cá và bắp chân.
“Hôm nay phu nhân ăn gì mà ngọt đến vậy?”
Thôi Lan Nhân cười mắt cong cong: “Rốt cuộc chàng là thợ sửa giường hay người nếm vị thế? Đến cả vị ngọt mà cũng nếm ra được?”
Đối phương cười đáp: “Chỉ là có chút hiểu biết mà thôi. Phu nhân chắc hẳn ăn nhiều trái ngọt quá, nên đã ngấm vị.”
Thôi Lan Nhân lại đá chân, nửa giận nửa cười: “Nói năng hồ đồ! Tối nay thiếp còn uống một bát canh chua to, sao chẳng thấy chàng nói chua lấy một tiếng?”
“Vậy sao?” Hắn khẽ nhướng mày, đáp: “Vậy thì để ta nếm thêm phía trên xem sao.”
Thôi Lan Nhân không chịu để hắn dễ dàng đắc ý, vừa cười vừa tránh né.
Rèm màn rung lắc, ván giường kêu cọt kẹt, hai người đang lăn lộn thành một đống hỗn loạn, thì bên ngoài chợt vang lên hai tiếng cộc cộc gõ cửa.
“Chuyện gì vậy?” Thôi Lan Nhân ngạc nhiên cất tiếng hỏi vọng ra.
Bên ngoài là giọng của Trần ma ma: “… Phu nhân, thân thể lão phu nhân không khỏe, mời phu nhân trở về một chuyến.”
Bà nội?
Nếu chỉ là bệnh nhẹ thì sao phải vội vàng đến thế?
Thôi Lan Nhân vô cùng ruột, lập tức đẩy Tiêu Lâm ra, bật dậy khỏi giường.
“Mau vào đi!”
Trần ma ma lập tức bước vào giúp nàng chải lại tóc, thay y phục. Tiêu Lâm cũng định đi cùng, nhưng Trần ma ma ngăn lại: “Trưởng công tử, sáng sớm ngày mai còn phải thượng triều, không nên mất giấc. Để thiếu phu nhân tự trở về là được rồi.”
Nếu lão phu nhân thực sự có việc khẩn, thì cũng không lý nào lại không cho hắn theo.
Tiêu Lâm cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không tranh cãi, chỉ nói: “Vậy để ta cưỡi ngựa đưa nàng qua đó.”
Thôi Lan Nhân lập tức gật đầu đồng ý, Trần ma ma cũng không tiện ngăn nữa.
Tiêu Lâm bảo Cảnh Lan vào giúp mình vấn tóc, đội mũ, lại phân phó Cảnh Trừng chuẩn bị ngựa.
Phu thê hai người cùng rời phủ. Đợi họ đi rồi, Trần ma ma mới chợt nhớ ra còn quên thứ gì đó, liền vội quay lại phòng.
Lúc ra lại, trong tay bà đã có thêm một chiếc hộp gỗ nhỏ đựng trang sức.
Từ Tiêu phủ đến nhà họ Thôi không xa, nhưng Thôi Lan Nhân vì lo cho sức khỏe của bà nội, nên trong lòng lại thấy con đường ấy xa xôi muôn trùng.
Tới trước cổng Thôi phủ, nàng ngẩng đầu nhìn ba chữ “Thôi phủ” trên mái hiên, trong lòng chợt nghẹn ngào.
Cảm giác ấy như lần đầu tiên nàng trở về nhà sau ba năm biệt tích, muôn vàn cảm xúc đan xen, đè nén cả lồng ngực, khiến tim đập rối loạn bất an.
Tiêu Lâm đỡ nàng xuống ngựa, nhẹ giọng an ủi: “Y quan mỗi kỳ đều đến bắt mạch bình an cho lão phu nhân, chưa từng nói có gì nghiêm trọng, chắc lần này cũng không có gì lớn đâu. Nàng đừng quá lo, vào xem trước đã.”
Thôi Lan Nhân cũng nghĩ vậy.
Thân thể của tổ mẫu nàng từ trước đến nay luôn mạnh khỏe, đi đứng linh hoạt hơn hẳn người già bình thường, không mắc bệnh xương khớp hay phong thấp, ai nấy đều nói lão phu nhân là người được trời thương, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi…