TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 306

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chỉ là lần này, Thôi gia lại vội vã sai người đến gọi nàng về như vậy, nàng sao có thể không suy nghĩ nhiều?

“Phu quân cứ yên tâm quay về, thiếp không sao đâu.”

Tiêu Lâm thấy sắc mặt nàng không tốt, liền nói: “Hay là ta vẫn nên cùng nàng vào trong.”

Thôi Lan Nhân khẽ lắc đầu: “Phu quân còn có chính sự, lát nữa giới nghiêm rồi, thiếp không về được cũng chẳng sao, nhưng phu quân thì không thể lỡ việc được.”

Tiêu Lâm đành phải đồng ý, đứng yên nhìn theo bóng nàng vào cửa.

Trong chính viện Thôi phủ, đèn đuốc sáng trưng, Thôi Lan Nhân còn chưa bước hẳn vào trong đã cảm thấy bầu không khí có phần khác lạ. Thôi Phù Ninh đứng ngay bên cổng viện đón nàng, vừa nắm lấy tay nàng, vừa chau mày nói khẽ: “Tổ mẫu không sao cả, là…”

Nàng ấy cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ khẽ siết tay nàng, bực tức nói: “Đợi lát nữa ngươi tự khắc sẽ biết, thật sự là quá vô lý!”

Chính vì một câu ấy, Thôi Lan Nhân càng thấy kỳ lạ trong lòng.

Dọc theo hành lang, vòng qua những phiến đá giả sơn và khóm hoa che khuất tầm nhìn, ánh mắt Thôi Lan Nhân nhìn về phía trước, thoáng chốc liền sững lại.

Lão phu nhân quả nhiên vẫn tinh anh khỏe mạnh, đang ngồi ngay tại trung tâm phòng.

Điều khiến Thôi Lan Nhân chú ý hơn cả, chính là hai vị lang quân xa lạ đang đứng cạnh phụ thân.

Một người trẻ tuổi, dáng dấp hiên ngang, ngẩng đầu ưỡn ngực, người còn lại lại lớn tuổi hơn, lưng còng rụt rè, trông đầy dè dặt.

Hai người ấy khí chất trái ngược hẳn nhau, căn bản không giống đi cùng một đường, vậy mà lại đứng cạnh nhau, cứ như có quan hệ gì đó.

Tổ mẫu không bệnh, vậy hẳn là có chuyện khác còn quan trọng hơn nhiều.

“Tổ mẫu…” Thôi Lan Nhân buông tay Thôi Phù Ninh, bước nhanh lên trước hành lễ, rồi lại quay sang phụ thân, mẫu thân, lần lượt thỉnh an.

Lão phu nhân khẽ vẫy tay gọi nàng lại.

Thôi Lan Nhân bước đến bên bà, đôi tay ấm áp của người già nắm lấy tay nàng, rồi chỉ vào chiếc ghế thấp bên cạnh, để nàng ngồi xuống.

“Đứa nhỏ, đừng trách tổ mẫu dùng cách này gọi con về, là vì có chuyện liên quan đến con, con cần phải cùng ở đây nghe một lượt.”

Lời nói của tổ mẫu vẫn dịu dàng như xưa, Thôi Lan Nhân ngồi bên cạnh bà, ngoan ngoãn gật đầu.

Nàng lại đánh giá hai vị lang quân kia một lần nữa, đúng là chưa từng gặp qua, nên dĩ nhiên không thể nhận ra.

Nhưng không biết họ đến là để báo tin gì?

“Trần ma ma đâu rồi?”

Phụ thân đột nhiên hỏi, Thôi Lan Nhân đáp: “Là Trưởng công tử đưa con về trước, còn Trần ma ma ngồi xe sau, vẫn đang trên đường. Phụ thân tìm Trần ma ma có việc gì sao?”

Phụ thân nhìn nàng, môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời. Bên cạnh, sắc mặt mẫu thân càng thêm phức tạp, ánh mắt nhìn nàng như thể đột nhiên chẳng còn nhận ra đây là con gái mình nữa.

Thôi Lan Nhân ngẩn người, tim như bị kéo mạnh rơi xuống đáy.

Tựa như trong thoáng chốc, nàng lại bị ném về một cảnh tượng xa lạ. Khi còn nhỏ, nàng từng bối rối tìm kiếm giữa đám đông ồn ào.

Từng đôi chân bước ngang qua trước mắt nàng, không phải phụ thân, không phải mẫu thân, cũng không phải tổ phụ…

Nàng cứ thế đi tìm từng người, nhận từng gương mặt, giữa biển người đông nghịt xô đẩy qua lại, mà không có lấy một bóng dáng quen thuộc.

Nàng tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất, òa khóc thảm thiết, nhưng tiếng khóc ấy cũng chẳng thể gọi được một ai trong gia quyến đến bên nàng…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo