Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lang quân nhà ta tuy đau đớn khôn nguôi, nhưng vì giữ mạng mà đành cắn răng chịu nhục, trốn chạy khỏi nơi đó. Vốn dĩ chuyện này từ lâu đã không còn liên quan gì đến chủ tử nhà ta. Nào ngờ sau đó mới hay vị cô nương kia vì chuyện này mà...” Gã nói rồi lại lắc lắc chiếc trâm vàng trong tay, mỉm cười: “...Được nhận trở lại nhà họ Thôi, rồi gả vào nhà Trưởng công tử họ Tiêu, gây ra bao nhiêu sóng gió sau đó…”
Thôi Phù Ninh không nhịn được cắt ngang: “Ngươi lấy gì chứng minh đứa trẻ chết năm đó mới chính là nữ lang thật sự của họ Thôi?”
Thôi phu nhân cũng sa sầm nét mặt, lạnh giọng nói: “Năm đó Thôi gia truy tìm người, kiểu dáng của chiếc trâm này cũng đã có không ít người thấy qua.”
Ý ngoài lời là, nếu ai đó cố ý làm giả một món y hệt, cũng chẳng phải việc khó.
Nếu không vì hai người này lớn tiếng uy hiếp, nói rằng nếu hôm nay không làm rõ trắng đen, ngày mai sẽ công bố khắp cả Kiến Khang rằng Nhị nương tử họ Thôi căn bản không phải nữ lang nhà họ Thôi.
Quả thực là ngông cuồng vô lý!
Bị ép đến nước này, người làm chủ trong họ Thôi cũng phải cố hết sức kiềm chế, mới không để cơn giận xộc thẳng lên đầu.
“Vả lại dung mạo của muội muội ta.” Đại lang họ Thôi cũng lên tiếng: “Người sáng mắt vừa nhìn đã biết là máu mủ cùng nhà, đến lượt các người xen miệng vào sao?”
Đối phương cười lạnh: “Trên đời này kẻ không chút dây mơ rễ má mà lại giống nhau như đúc cũng không phải không có, điều đó chẳng nói lên được gì cả!”
“Các người thật vô lý! Tự dưng chạy đến nhà ta rồi nói muội muội ta là giả!” Thôi đại lang còn chưa nói dứt, đã bị phu nhân bên cạnh kéo mạnh tay áo, ra hiệu.
“Nhị nương tử còn nhớ được nhiều chuyện khi còn nhỏ, điều đó đâu thể bịa ra.”
Đối phương cười khẩy: “Ai biết được có phải có kẻ lòng dạ hiểm độc cố tình dạy nàng ta nhớ ra những điều đó không!”
Phu thê Thôi gia đều nghẹn lời.
Đối phương rõ ràng là cố tình cãi cùn!
Thôi lão phu nhân ra hiệu cho Trần ma ma mang chiếc trâm anh đào vàng của Thôi Lan Nhân lên.
Trần ma ma liếc nhìn Thôi Lan Nhân, đưa vật ấy cho lão phu nhân, rồi cúi người ghé tai bà thì thầm điều gì đó, lão phu nhân khẽ gật đầu, Trần ma ma lập tức rảo bước ra ngoài.
Thôi Lan Nhân chỉ nghe lóm được mấy từ “ở bên ngoài”, nhưng chẳng hiểu là chuyện gì, toàn bộ sự chú ý đều dồn cả vào chiếc hộp nhỏ trong tay lão phu nhân.
Nàng ngồi dựa vào chân bà, thấy bà cẩn thận lật đi lật lại chiếc trâm, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ rằng bà sẽ phát hiện ra điều gì bất thường.
Lão phu nhân nâng trâm lên nghiên cứu: “Kiểu dáng của chiếc trâm này do chính tay ta vẽ mẫu, được chế tác tại Đa Bảo Đường, tuyệt không thể sai được.”
“Lão phu nhân.” Gã lang quân trẻ tuổi kia liền lên tiếng: “Đa Bảo Đường đã lén lút làm giả kim khí suốt mấy chục năm nay. Mãi đến gần đây mới bị phát hiện là họ trộn thêm một loại quặng rất giống vàng vào nguyên liệu. Nếu không có người biết rõ nội tình và phương pháp đặc biệt để kiểm tra, thì không ai có thể nhận ra…”
Hắn chỉ tay về phía người thanh niên sau lưng, người lúc này mồ hôi vã ra như tắm: “Người này chính là người biết chuyện, thợ kim hoàn cũ của Đa Bảo Đường.”