Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ cần đem sợi dây chuyền trong tay lão phu nhân và của ta ra kiểm nghiệm, đến lúc đó thật giả sẽ rõ ràng.”
“Khoan đã.” Thôi đại lang nhíu mày nói: “Người này là do các ngươi đưa tới, làm sao chúng ta biết được ngươi không thông đồng với hắn để dựng chuyện lừa gạt?”
“Việc này có gì khó?” Lang quân trẻ tuổi kia đầy tự tin, ánh mắt sắc như đuốc nhìn thẳng về phía Thôi Lan Nhân.
“Nếu cô nương trong lòng không có gì khuất tất, sao không lấy những món trang sức khác do Đa Bảo Đường chế tác trong phủ ra đối chiếu, tự mình chứng minh thân phận?”
Trong đầu Thôi Lan Nhân vang lên những tiếng "ong ong", nhất thời trống rỗng. Người luôn nhanh mồm lẹ miệng như nàng lúc này cũng không thốt nên lời.
Bởi vì chiếc chuỗi trong tay nàng… thật sự không phải là đồ của Đa Bảo Đường.
Nó là thứ nàng đã dùng tiền công kiếm được, dựa vào ký ức mơ hồ mà nhờ người tái chế lại.
Buồn cười thay, nàng còn dùng đến vàng nguyên chất, trong khi đồ thật của Đa Bảo Đường thì lại không phải vàng ròng!
Nàng biết rõ chính mình là ai, vậy mà lại không thể chứng minh được điều đó với người khác.
Thậm chí, vào giây phút này, nàng cũng bắt đầu hoài nghi: cái tên trong trí nhớ ấy, những người thân, gia tộc mơ hồ trong hồi ức… liệu có thật sự tồn tại không?
Mọi ánh mắt đều dồn cả về phía nàng.
Họ cũng đồng ý rằng, đây là cách đơn giản và nhanh chóng nhất để xác minh thân phận.
Thế nhưng Thôi Lan Nhân lại không thể dễ dàng đưa ra lựa chọn.
Nếu từ chối đối chứng, tức là có điều đáng ngờ.
Nếu đồng ý đối chứng, kết quả nhất định sẽ bất lợi với nàng.
Quanh nàng toàn là người thân thích, vậy mà nàng chẳng cảm thấy chút an toàn nào, cả người lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
“Cô nương đây, chẳng lẽ là… không dám sao?”
Thôi Lan Nhân biết sự im lặng kéo dài của mình đã khiến người nghi ngờ, nàng ép bản thân trấn tĩnh, cố gắng mở miệng: “Ta…”
“Không cần ngươi đến xét thân phận của phu nhân ta.” Giọng nói của Trưởng công tử vang lên, cắt ngang lời nàng.
Từ cuối hành lang, một bóng người cao lớn dần dần hiện ra, sải bước tiến lại gần.
Thôi Lan Nhân lập tức đứng bật dậy, đôi mắt và sống mũi cay xè, không kìm được nước mắt, bước nhanh về phía y, nhào vào vòng tay ấm áp quen thuộc ấy.
Ngoài Thôi lão phu nhân, không một ai ngờ rằng Trưởng công tử sẽ đột ngột xuất hiện.
Đặc biệt là gia chủ họ Thôi, sắc mặt lập tức biến đổi.
Chuyện này vốn chưa tra rõ, đã không tiện để “người ngoài” biết, huống hồ người vừa tới lại chính là Trưởng công tử, người có liên quan mật thiết đến sự việc.
Dẫu là con rể, thì cũng mang một chữ “ngoài” trong “ngoại tử”. Dù thân thiết đến đâu, cũng vẫn là người ngoài gia tộc.
Điều gia chủ họ Thôi lo lắng nhất, chính là nếu để hắn biết được tiểu thư nhà họ Thôi gả đi còn mang nhiều điểm đáng ngờ, thì chưa biết sẽ nổi giận đến mức nào.
Chỉ có điều, giờ đây lo lắng thì ít đi, mà lúng túng lại càng thêm nhiều.
Bởi vì khi Thôi Lan Nhân vừa bước lên, Trưởng công tử đã đứng ra chắn trước mặt nàng, vô hình trung khiến tất cả bọn họ trông chẳng khác nào đang ức hiếp nàng.
Chuyện này… khó mà nói rõ.
Bà Trần theo sau Trưởng công tử, bước chậm hơn vài nhịp mới vào tới sân, một đường chạy vội làm bà mệt đến thở không ra hơi, phải lau mồ hôi trán, rồi mới yên vị đứng sang một bên không dám lên tiếng.