TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 310

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lúc này mọi người mới hiểu.

Hóa ra vừa rồi khi bà Trần ghé sát tai lão phu nhân nói nhỏ một câu, chính là đang xin chỉ thị về việc Trưởng công tử có được vào hay không.

Lão phu nhân gật đầu đồng ý, bà mới đưa người vào.

Khoảnh khắc Thôi Lan Nhân ngã vào lòng Trưởng công tử, những tủi hờn chất chứa trong lòng nàng như tan biến hẳn trong vòng tay ấm áp ấy. Nàng khẽ gạt đi màn nước mắt, lùi lại nửa bước, ngẩng đầu thì thầm:

“Phu quân… sao chàng vẫn chưa về?”

Lúc nàng xuống xe ngựa với vẻ bần thần, khi bước chân vào cửa đầy ngập ngừng, tất cả đều không lọt khỏi mắt Tiêu Lâm.

Ngôi nhà này… càng giống hổ huyệt long đàm hơn là chốn thân quen.

Nàng muốn vào, nhưng lại không dám bước qua. Thậm chí còn chẳng bằng lúc ở lại nhà họ Tiêu, nơi xa lạ nhưng nàng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

Gần quê thì lòng càng rối, chính vì đã đặt nhiều tình cảm vào nơi này, nàng mới càng sợ chẳng nhận được hồi đáp xứng đáng.

Làm sao hắn nỡ để nàng đơn độc rơi vào vòng xoáy như thế?

Bao nhiêu suy nghĩ, rốt cuộc chỉ đọng lại thành bốn chữ: “Ta lo cho nàng.”

Thôi Lan Nhân khẽ cười.

Từng ấy năm sống giữa mưu tính hiểm ác, trận thế gì nàng chưa từng gặp qua, đâu còn cần ai phải lo lắng?

Nhưng chỉ một câu nói ấy thôi, trái tim nàng vẫn khẽ gợn lên từng đợt sóng mềm.

“Nếu vậy…” Nàng hé môi, định hỏi tiếp.

Nếu nàng thực sự… không phải nữ nhi nhà họ Thôi, liệu hắn còn lo cho nàng như thế không?

Thế nhưng lời vừa lên đến môi, lại chợt thấy, hình như không còn quan trọng nữa rồi.

Bàn tay của Tiêu Lâm vỗ nhẹ một cái lên lưng nàng, rồi bước qua, hành lễ với lão phu nhân và phu phụ gia chủ họ Thôi.

Lang quân trẻ tuổi khi nãy nhất quyết đòi kiểm tra chuỗi anh đào vàng, thoáng có chút căng thẳng khi thấy Trưởng công tử xuất hiện, nhưng rồi lại thẳng lưng, lấy lại khí thế, vẻ mặt đầy chính khí như thể bản thân đứng hoàn toàn ở thế thượng phong.

Đến khi Tiêu Lâm rảnh tay, ánh mắt cuối cùng cũng quét tới người hắn, hắn mới hơi siết chặt nét mặt, cố gắng giữ vững thế đứng, không chịu tỏ ra yếu thế như người đứng sau lưng, kẻ kia đã sớm khom lưng cúi gập, chỉ hận không thể giả làm không khí để biến mất.

Bởi vì chuyện này, hắn tự tin mình nắm trọn phần thắng.

Nào ngờ Tiêu Lâm chỉ lạnh nhạt quan sát đối phương mấy lần, lại không hề nhắc đến việc kiểm nghiệm trâm cài, mà bỗng nhiên mở miệng hỏi:

“Nếu ta không nhớ nhầm, các hạ là người bên cạnh Tiểu thị lang họ Phan, họ Uông nhỉ?”

Uông Thắng bị vạch trần thân phận đột ngột, nhất thời giật mình, thất thanh bật thốt: “A?!”

Hắn vốn chỉ là một nội thị chuyên hầu hạ lang quân trong phủ họ Phan, ít khi theo chủ ra ngoài tiếp xúc người ngoài, bởi vậy đến ngay cả gia chủ họ Thôi và Thôi đại lang cũng chưa nhận ra thân phận của hắn, chỉ thấy hắn ăn mặc không tầm thường, lại ăn nói ngông nghênh, nên đoán được chủ nhà hắn chắc chắn không phải người thường.

“Lần trước Tiểu thị lang họ Phan say rượu, chính là ngươi đến đón hắn.”

Tuy chỉ là một nhân vật không đáng kể, nhưng Tiêu Lâm tình cờ gặp được một lần, liền nhớ kỹ không quên.

Uông Thắng vã mồ hôi lạnh đầy trán, xem ra cũng đã nhớ ra sự việc năm đó.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo