TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 312

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng Uông Thắng không biết rằng, kỳ thực Tiêu Lâm không có chứng cứ xác thực để chứng minh Viên tứ lang và Phan sử quan thực sự cấu kết.

Chỉ là dựa vào những hành động đầy thù hận của Viên tứ lang trước đó, kẻ không tiếc để lộ thân phận, vẫn xuất hiện hành hung Thôi Lan Nhân, khiến Tiêu Lâm sinh nghi.

Với những phỏng đoán ấy, cộng thêm cách sắp đặt lời lẽ hợp lý kín kẽ, cũng đã đủ khiến Uông Thắng sợ đến vỡ mật.

Hắn là hạng người đầu óc có chút khôn vặt, nhưng chưa từng trải qua đại cục.

Tiêu Lâm từng bước đẩy cao thế cờ, lời lẽ nhịp nhàng, từ bề mặt sự việc dẫn sâu vào bên trong, dần dần vạch trần âm mưu trong bóng tối, đem Phan sử quan và Viên tứ lang trói chặt lại một chỗ.

Một người như Trưởng công tử, giỏi nhất chính là mượn thế mà đánh, đem tiết tấu dẫn về tay mình, chỉ cần tâm trí đối phương không vững vàng, rất dễ sẽ bị cuốn theo nhịp của hắn.

Uông Thắng cứ ngỡ bản thân sơ ý để lộ chân tướng, sợ hãi đến rối trí, ngay lập tức đánh mất thế chủ động vốn có, bị những lời lẽ sắc bén kia dồn vào đường cùng, đến mức không sao xoay chuyển nổi.

Mãi đến lúc này hắn mới bàng hoàng nhận ra vì sao thiên hạ đều nói Trưởng công tử ngoài mặt ôn hòa dễ gần, nhưng thực chất lại là đối thủ không ai dám khinh thường.

Cũng hiểu ra vì sao lang quân nhà mình ngàn vạn lần dặn dò, không được để lộ thân phận hay lai lịch.

Ngay sau đó, hắn lại càng hoảng sợ nghĩ đến nếu lang quân biết hắn từng buột miệng nói một câu hớ trong tửu lâu, e rằng đã chẳng để cho hắn phụ trách chuyện quan trọng đến vậy…

Những phút giây ngông cuồng và khoe khoang năm xưa, giờ đây đang bắt hắn phải trả giá!

“Nhà họ Phan lại dám làm chuyện đê tiện như thế!” Gia chủ họ Thôi giận dữ nói: “Dù có muốn trấn áp thế gia đi nữa, cũng không nên giáng tai họa xuống đầu con gái nhà lành!”

Thôi lão phu nhân lạnh giọng: “Tâm địa quả thật hiểm ác, thế mà cũng dám dựng chuyện hạ nhục người khác bằng thứ thủ đoạn này!”

Uông Thắng cuống cuồng kêu lên: “Không phải! Ta nói thật! Nữ nhân này nhất định là giả mạo! Không tin cứ để người kiểm tra lại chuỗi ngọc là rõ!”

Người thợ kim hoàn bị hắn kéo tới liên tục xua tay, thân hình run lẩy bẩy như cành khô trong gió: “Ta… ta già rồi, ta già rồi, chuyện như vậy ta không làm được đâu…”

Gã ấy vốn chẳng phải tự nguyện mà đến. Sau vụ việc ở Đa Bảo Đường, gã đã muốn bỏ trốn từ lâu, nhưng bị người nhà họ Phan bắt lại, nhốt trong căn phòng tối không thấy ánh mặt trời, rồi chờ mãi, chờ mãi… đến khi bị lôi tới Thôi phủ, gán cho cái danh “lập công chuộc tội” bằng cách chỉ ra phu nhân của Trưởng công tử là giả mạo.

Đây mà gọi là việc tốt sao?!

Chỉ cần đầu óc còn chút minh mẫn thì cũng phải biết đây là chuyện vừa tốn sức lại chẳng được gì, chẳng khác nào rước họa vào thân!

Uông Thắng vội vàng ôm quyền, liên tục khẩn cầu: “Tiểu nhân trên có cha mẹ già, dưới còn con thơ, xin hãy cho phép trở về quê nhà!”

Thôi lão phu nhân chỉ nhẹ giọng dặn dò một câu, lập tức có thị vệ nhà họ Thôi tiến lên, xoắn lấy tay Uông Thắng đè xuống đất, mặt hắn bị ép sát mặt sàn lạnh lẽo, thế mà vẫn không chịu từ bỏ, liều mạng gào lên:

“Ta là người nhà họ Phan! Các người dám động đến ta ư?! Ta hành sự theo lệnh của Phan thị lang! Ta…”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo