Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn nào biết càng hô lên như thế, càng tự rước họa vào thân, chẳng khác nào tự khắc lên trán mình một tấm bài đòi mạng.
Một đôi giày đen sạch sẽ hiện lên trong tầm mắt hắn, hắn cố trừng mắt nhìn lên là Trưởng công tử Tiêu Lâm đang đứng ngay bên cạnh hắn.
Tiêu Lâm lạnh nhạt nói: “Viên tứ Lang từng rất được Trung thư thị lang họ Phan tín nhiệm, nhưng phạm phải trọng tội, kết cục ra sao, ngươi hẳn cũng rõ.”
“Ta…” Uông Thắng vừa mở miệng, đã bị ngắt lời.
“Ngươi vì Viên tứ Lang mà làm việc, chỉ vì hắn muốn trả thù Phan gia, nên mới khơi mào hiềm khích giữa Phan, Tiêu, Thôi ba nhà.”
Lời lẽ của Tiêu Lâm trầm ổn, từng câu từng chữ như thể đã sớm nhìn thấu kết cục, dường như số phận của kẻ dưới chân đã được định đoạt.
“Nhưng chuyện thất bại, người chết để tạ tội.”
“Phan gia sẽ xử trí ra sao, tự ngươi phải rõ hơn ai hết.”
Uông Thắng toàn thân run lên một trận, giọng run rẩy gào lên: “Ta nói thật! Sợi chuỗi này là thật! Của nàng ta là giả! Nàng ta là giả mạo!”
Trong tiếng gào không chịu buông bỏ của hắn, lão phu nhân chỉ hờ hững phất tay: “Trước hết nhốt lại, nếu nhà họ Phan muốn người, khi ấy sẽ bàn tiếp.”
Lúc trước chưa rõ thân phận hắn, nhà họ Thôi còn e ngại chưa dám ra tay. Giờ đã biết là người của Phan gia, mọi chuyện đúng như Tiêu Lâm nói, đã có nhiều không gian xoay chuyển hơn nhiều.
Tiêu Lâm cúi người, nhặt lên chuỗi anh đào vàng mà Uông Thắng vừa đánh rơi, món đồ lấp lánh ánh kim lay động trước mắt hắn, từng vệt sáng nhòe mờ tan dần, chỉ còn lại đường nét rõ ràng.
Hắn chăm chú nhìn kỹ, trong khoảnh khắc, thân thể khẽ chấn động.
Gã thợ kim hoàn của tiệm Đa Bảo Đường thấy Uông Thắng bị kéo đi, lập tức quỳ rạp xuống, khóc lóc van xin.
Gã liên tục nói mình là bị ép buộc đến đây, tuyệt đối không có ý mạo phạm đến tiểu thư nhà quyền quý, còn thề sống thề chết rằng những điều tai nghe mắt thấy hôm nay tuyệt đối sẽ chôn chặt trong bụng, không dám truyền ra ngoài nửa lời.
Thôi lão phu nhân điềm tĩnh nói: “Ngươi làm tay sai cho kẻ ác bao năm, dùng vàng giả lừa gạt bao người, lại muốn toàn mạng rời đi sao? Còn nữ nhi nhà họ Thôi ta, lại để mấy câu miệng của người ngoài mà bị xem là giả mạo ư?”
Thôi đại lang bước lên tiếp lời: “Tổ mẫu nói phải. Việc này nên giao cho Ty Đình Úy xử lý!”
Lão kim hoàn hoảng sợ đến mức ngã khuỵu trên mặt đất, cho dù van nài đến đâu, cũng không tránh khỏi bị người lôi ra ngoài như tội phạm.
Một màn hỗn loạn khiến cả nhà họ Thôi như đứng bên bờ vực rốt cuộc cũng kết thúc, đa số người trong phòng đều thầm thở phào một hơi.
Nhưng trong lòng có thực sự dứt sạch được mối nghi kỵ hay không e là vẫn còn khó nói.
Lão phu nhân quay sang Tiêu Lâm, giọng mang chút cảm khái: “Cũng may nhờ có Thần Ngọc đến kịp hóa giải cục diện, nếu không, e là cả nhà đều bị hắn dắt mũi xoay vòng.”
Gia chủ họ Thôi cũng gật đầu theo: “Đúng vậy! Nếu không, chẳng phải chúng ta sẽ bị hắn dắt mũi sao? Thật vô lý hết sức!”
Thôi đại lang liền nhân cơ hội an ủi mẫu thân: “Con đã nói rồi mà, tên kia nhất định là nói bậy. A nương, người đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
“Chỉ là kiểm nghiệm một chút, chẳng phải càng khiến người yên tâm hơn sao… Vậy mà bây giờ lại để người ta đưa gã thợ đó đi mất…”
Phu nhân của Thôi đại lang khẽ lẩm bẩm.