TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 317

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trái tim Thôi Lan Nhân chợt như bị kim châm một cái.

Có lẽ mẫu thân không phải là không còn yêu nàng, mà là… người vẫn luôn yêu đứa con gái bé nhỏ đã thất lạc năm nào, yêu quãng thời gian không có bất hạnh, không có chia lìa ấy.

Mười mấy năm trôi qua, nay nàng đã thành thiếu nữ xinh đẹp đoan trang.

Thế nhưng khi mẫu thân nhìn nàng, có phải từng giờ từng khắc vẫn luôn tưởng tượng về đứa con năm xưa, đứa trẻ đáng lẽ không bao giờ gặp biến cố, chưa bao giờ phải lưu lạc?

Nhưng khi biết được mọi chuyện, liệu mẫu thân có thể thương xót nàng, yêu nàng không?

Và nếu có yêu nàng rồi, liệu sau này… sẽ lại vì lý do nào đó mà thôi không còn yêu nữa?

Thôi Lan Nhân hiểu, bản thân nàng không phải là người luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt đẹp.

Trên đường trở về Kiến Khang, thực ra nàng đã từng mong đợi, mong rằng mình sẽ được chấp nhận lại một lần nữa, được yêu thương như thuở ban đầu.

Thế nhưng đến khi phát hiện bản thân không có được điều ấy, ngoài nỗi thất vọng ra… nàng lại thấy lòng nhẹ nhõm biết bao.

Giống như một trái táo mà nàng chưa từng sở hữu, thì cũng sẽ không cần lo lắng nó bị sâu ăn, bị úng thối…

Chỉ cần không được yêu, thì cũng sẽ không sợ bị ruồng bỏ thêm lần nữa.

Nàng hơi nghiêng người sang một bên, Tiêu Lâm liền bước tới nửa bước, để nàng tựa hẳn vào người mình.

Nàng giống như chú chim nhỏ bay mỏi, cần một cành cây để dừng chân nghỉ ngơi.

Trong viện còn lại Thôi lão phu nhân, gia chủ nhà họ Thôi, cùng với Thôi đại lang.

Cuộc đời của Thôi Lan Nhân chưa bao giờ yên ổn, mỗi khi nàng vừa định cảm thấy "như thế cũng được", thì một biến cố lớn lại xảy ra.

Nàng từng cùng bà lão và cháu của ấy lên đường, bị bọn thủy phỉ bắt giữ. Sau đó được Tề Man và Tiểu Nga che chở, sống trong hang ổ bọn cướp, bắt đầu học cách nấu ăn, giặt giũ, tự chăm sóc bản thân. Đến khi bọn cướp bị truy quét, ba người họ lại dắt nhau chạy trốn, tình cờ gặp đoàn hí kịch đang thu nhận trẻ con.

Sau tai họa lớn, rất nhiều đứa trẻ thất lạc bị những kẻ buôn người gom lại, phần lớn đều bị bán vào nơi như thế.

Nhưng đoàn kịch ấy cũng chẳng tồn tại được bao lâu, ba đứa trẻ lại tiếp tục lưu lạc… cho đến khi đặt chân đến Bạch Mạnh thành.

Sau đó là khoảng thời gian nàng sống rất vui vẻ, cho đến khi nhà họ Ôn gặp chuyện, nàng mới bị đón trở về Kiến Khang.

Đêm nay, nhà họ Thôi trải qua quá nhiều chuyện. Dù đêm đã khuya, ai nấy cũng đều nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ nổi.

Sau khi Thôi phu nhân uống canh an thần thì đã bình tâm phần nào, đang nằm nghe gia chủ nhà họ Thôi kể lại những diễn biến sau đó mà bà ấy chưa kịp nghe.

Ông ấy nói: “TuyA Anh tính tình không giống khi còn nhỏ, nhưng một người trải qua ngần ấy chuyện, sao có thể không thay đổi?”

“Chuyện đã qua thì chẳng thể quay lại, chỉ có thể học cách chấp nhận nàng của hiện tại thôi.”

Nước mắt Thôi phu nhân lại rơi, nhanh chóng thấm ướt cả gối nằm.

Lúc này, trong phòng của Thôi Lan Nhân và Tiêu Lâm, hai người cũng nằm im không nói, không ai có ý muốn ngủ.

Trán họ chạm vào nhau, hơi thở nhẹ nhàng hòa quyện, chẳng cần lời nào cũng như đang lặng lẽ an ủi.

Một lúc lâu sau, Thôi Lan Nhân mới cất giọng:
“Phu quân, chàng còn đang nghĩ đến chuyện của Viên tứ lang và Phan thị lang sao?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo