TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 332

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mùi máu tanh nồng nặc tỏa khắp nơi, máu chảy thành vũng, giữa hồ máu ấy là một thân xác sắp cạn kiệt sinh khí.

Phan thị trung trông thấy Viên tứ lang đã không còn khả năng nói chuyện, thậm chí đến gần cũng cảm thấy chẳng còn cần thiết.

Chỉ có Thôi Lan Nhân vẫn không ngại bẩn, đạp trên vũng máu mà bước đến gần, cúi đầu nhìn hắn ta, lạnh lùng nói:
“Đây là quả báo của ngươi, trách ai được?”

Viên tứ lang vốn tưởng bản thân đã có thể bình thản đối mặt, nhưng lúc này mới phát hiện ra hắn ta vẫn hận, hận đến mức chết đi cũng muốn hóa thành ác quỷ.

Hắn ta siết chặt bàn tay, xương cốt kêu “rắc rắc”, nắm lấy con dao trong tay, chuẩn bị dồn hết chút lực cuối cùng để đâm về phía nàng, nhưng thân hình mảnh mai ấy đột nhiên bị người ta nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Một sợi dây cung siết chặt cổ tay hắn ta, con dao “choang” một tiếng văng ra, lăn xa mấy thước.

Lại là Tiêu Lâm! Lại là hắn phá hỏng chuyện tốt của ta!

Cả cơ hội phản kháng cuối cùng cũng bị cướp mất, Viên tứ lang chìm trong tuyệt vọng. Đôi mắt hắn ta dần mờ đi, máu đầm đìa, cánh tay run rẩy cuối cùng túm lấy vạt áo của Tiêu Lâm, kéo mạnh xuống.

Trong khoang miệng đầy máu, lời nói của hắn ta như sủi bọt máu, chỉ để lại một câu vừa có thiện ý vừa đầy độc ý:

“Tiêu… Tiêu Lâm, chuyện năm đó ở Doanh Thủy, ngươi… vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường sao?”

Tiêu Lâm nghe thấy một câu ấy, rồi Viên tứ lang đã tắt thở.

Lúc ấy, Phan thị trung vừa sai người đi tìm tung tích của Phan thất nương, quay đầu lại thì thấy Viên tứ lang níu lấy áo Tiêu Lâm thì thào điều gì đó.

Lão ta hơi nhíu mày, nhưng lập tức bước đến với vẻ mặt tươi cười:
“Trưởng công tử cẩn thận một chút, coi chừng kẻ cùng đường chó dứt cắn người.”

Tiêu Lâm trấn tĩnh lại, đặt Thôi Lan Nhân đứng vững trước mặt, một tay nhẹ ôm lấy vai nàng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Phan thị trung, khẽ nói:
“Chó hay sủa thường không cắn người. Chỉ có chó không sủa mới thực sự đáng sợ.”

Nụ cười trên môi lão ta nhạt hẳn, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Thôi Lan Nhân quay sang nhìn lão ta, dịu dàng nói:
“Mặc dù thiếp chưa kịp nghe hết những chuyện liên quan đến Phan gia, nhưng thiếp biết Phan thất nương đang ở đâu. Nếu ngài lo cho an nguy của nàng, tốt nhất nên mau đến hiệu thuốc nhà họ Trần ở ngoài hẻm Tây. Nếu chậm trễ, e là người đã bị đưa đi rồi cũng nên...”

Nàng cố tình nói với vẻ vội vã, quả nhiên khiến Phan thị trung lập tức sai người đi đón người.

Trước khi rời đi, lão ta chỉ dặn thuộc hạ đến kiểm tra xem Viên tứ lang đã chết hẳn chưa. Khi biết hắn ta không còn hơi thở, liền sai người lấy chăn quấn thi thể, trói lên lưng ngựa mang đi.

Dù Thôi Lan Nhân thật sự có moi được điều gì từ Viên tứ lang, thì nàng cũng không ngu đến mức khai ra trước mặt mọi người. Giờ có ở lại hỏi thêm cũng vô ích.

Sau khi người nhà họ Phan rời đi, Thôi Lan Nhân mới bảo Tiểu Nga dẫn theo cảnh vệ mang hai tên vô lại trước đó bị đánh ngất lôi ra.

Viên tứ lang đã đưa hai người kia theo bên mình, hiển nhiên là kẻ hắn ta rất tin cẩn, chắc hẳn vẫn còn có thể moi được thêm những thông tin có giá trị.

Rất có thể, là những chuyện có liên quan đến nhà họ Phan.

Về việc này, phản ứng của Tiêu Lâm vẫn vô cùng bình thản.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo