Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nét mặt Thôi Lan Nhân đầy căm ghét, nghiến răng nói:
“Không giấu gì các vị, Viên tứ lang cũng từng lấy được nhược điểm của ta để uy hiếp, ta mới bất đắc dĩ giấu mọi người mà lén ra ngoài, chẳng ngờ vẫn bị phát hiện.”
Phan thị trung cau mày: “Nhược điểm của Thôi nhị nương tử sao?”
Nhắc đến chuyện liên quan đến bản thân, Thôi Lan Nhân lại trở nên ranh mãnh, lập tức lảng tránh không nói nữa, thân mình áp sát Tiêu Lâm, khẽ run run:
“Thiếp biết sai rồi… Phu quân đừng giận thiếp nữa mà…”
Mãi đến lúc này, Phan thị trung mới phát hiện ra từ nãy đến giờ Tiêu Lâm quá đỗi trầm mặc, gương mặt càng nhìn càng lạnh lẽo.
Thôi Lan Nhân quả thật nên run sợ.
Bởi lão ta chưa từng thấy Tiêu Lâm tức giận đến mức này.
Có điều lời nàng vừa nói thật giả đan xen, khiến người ngoài khó lòng phân biệt. Phan thị trung còn đang đoán xét, chẳng rảnh bận tâm đến chuyện xích mích vợ chồng bọn họ.
Dưới đất, Viên tứ lang giờ chẳng khác nào một con chó chết, hơi thở yếu ớt, không còn sức để biện minh. Mỗi một hơi hít vào dường như đều là hơi cuối cùng, quý giá vô cùng.
Tuy cận kề cái chết, Viên tứ lang vẫn còn có thể mơ hồ thấy bóng người, nghe được tiếng nói.
Ở đây có nhiều người đến vậy, thế nhưng không một ai thương tiếc cho cái chết của hắn ta.
Vậy thì hắn ta cố sống thêm một hơi này, là vì điều gì?
Hắn ta vừa định buông tay khỏi vết thương, thì chợt có tiếng bước chân loạng choạng từ xa lao đến, càng lúc càng gần.
“Con ta ơi…”
Viên thượng thư nhào xuống đất, toàn thân run rẩy, nhìn đứa con trai máu thịt be bét nằm đó, lại không biết nên đỡ từ đâu.
Đôi mắt Viên tứ lang bừng lên một tia sáng, máu dưới tay như cũng không còn trào ra nhiều đến vậy, hắn ta hít vào một hơi thật sâu, hắn ta vẫn còn cơ hội!
“Con sao lại hồ đồ đến thế! Gây ra tội lớn thế này!”
“Con làm ô nhục thanh danh gia tộc, để cha đến chết cũng chẳng còn mặt mũi gặp tổ tiên… Sao ta lại dạy ra đứa con như vậy…”
Nhưng nước mắt của Viên thượng thư không phải vì con bị trọng thương, cũng không phải vì con đơn độc tuyệt vọng, mà là vì con mình đến chết cũng chết trong ô nhục.
Ánh sáng trong mắt Viên tứ lang từng chút từng chút một vụt tắt.
Trong cơn mơ màng, hắn ta dường như lại nghe thấy một thiếu nữ ngây thơ, khờ dại từng thì thầm bên tai hắn ta:
“Tứ lang, huynh chỉ là muốn được phụ thân tán thưởng thôi mà, điều đó có gì sai chứ? Muội cũng luôn mong được phụ thân khen ngợi, mong được ông ấy tự hào… Muội tin huynh nhất định sẽ có ngày đạt được điều mình muốn. Đến lúc đó, huynh nhất định phải viết thư báo cho muội biết, muội nhất định sẽ thật lòng vui mừng vì huynh…”
Ngày hôm ấy, khi nhà họ Ôn máu nhuộm thành sông, hắn đã nhận được thư của phụ thân, trên đó chỉ có một câu:
“Con ta có thể gánh vác trọng trách, lòng ta vô cùng an ủi.”
Hắn ta đã bật cười sảng khoái suốt một hồi thật lâu.
Hắn ta nhếch mép như muốn cười, muốn cười lớn một trận sảng khoái, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra tiếng cười khè khè quái dị như ác mộng.
Thượng thư Viên gào khóc một hồi, hơi thở đứt quãng như sắp nghẹt thở, toàn thân run rẩy như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Phan thị trung lo ông ta phát tác vết thương cũ, vội sai người đỡ ông ta lui ra sau.