Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tiêu Lâm quét đến vết máu dài ấy, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng nàng không nói một lời, rút dao đặt ngang cổ mình trên đài cao hành cung.
Lúc ấy nàng hoàn toàn không hay biết, hắn đã run rẩy cả tay chân, bị nàng doạ đến không thốt nổi một lời.
Một khắc, hai khắc, ba khắc trôi qua.
Tiêu Lâm vẫn không hề động đậy.
Thôi Lan Nhân thấy thế không ổn, lại đổi cách, đưa tay nắm lấy bàn tay buông thõng bên người hắn:
“Phu quân, tay chàng... cũng bị dây cung siết chặt đến bị thương rồi phải không, thiếp...”
Nàng lật bàn tay hắn lên, mới phát hiện lòng bàn tay đâu chỉ là vết cắt từ dây cung, mà còn đan xen mấy vết thương sâu cạn khác nhau, theo hình dáng và độ rộng hằn lên, rõ ràng là do dây cương ngựa gây ra.
Hắn không biết đã chạy từ đâu tới, nhưng có thể vượt lên trước người nhà họ Phan mà đến được bên nàng, từ những vết thương ấy đủ thấy hắn đã vội vã, cuống cuồng đến nhường nào.
“Phu quân...” Thôi Lan Nhân vừa đau lòng vừa áy náy.
Tiêu Lâm rút tay lại, ánh mắt dời đi, vẫn không nhìn nàng, cũng không đáp lại.
Thôi Lan Nhân hơi ngẩng lên, khẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, nhưng Tiêu Lâm vẫn không hề phản ứng.
Nước mắt dần dâng lên nơi khoé mắt nàng, nàng cắn môi, nhón người đứng dậy, nhẹ nhàng đặt hũ thuốc lên bàn, giọng buồn bã:
“Thiếp biết mình sai rồi... Nếu phu quân thấy thiếp không thể tha thứ được, vậy thì... thiếp đi.”
Nàng vừa bước được hai bước, liền cảm giác bên hông bị một cánh tay như thép siết chặt, sau đó cả người nàng bị bế bổng, tầm nhìn quay cuồng, đã bị Tiêu Lâm đặt nằm ngửa trên bàn.
Từ phía trên, ánh mắt của hắn tối sầm, lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng.
“Đi?”
“Muốn làm nữ đạo sĩ?”
“Vậy ta thì sao?”
Từng câu từng chữ, hắn lạnh lùng chất vấn.
“Trong mắt nàng, ta là kẻ dễ dỗ dành, dễ nắm bắt đến thế sao? Ngay mới rồi còn giở chiêu lùi để tiến, cố ý khiến ta phải ra tay giữ nàng lại... Được, ta đã mắc câu rồi, vậy tiếp theo nàng định thế nào nữa?”
Tiêu Lâm cười khẽ một tiếng, đầy vẻ tự giễu, hắn đúng là không thể làm trái ý nàng được.
Dù thừa biết nàng chỉ giả vờ chán nản, cố ý nói lời chia ly, nhưng hắn vẫn tức giận, vẫn không nhịn được mà ra tay giữ nàng lại.
Thôi Lan Nhân chớp chớp mắt, khẽ nói:
“Thiếp thật lòng thấy mình sai rồi, thiếp xin lỗi.”
“Thế khi nàng viết thư, chẳng lẽ không thật lòng nghĩ rằng nếu mọi chuyện không thuận lợi như nàng nói, thì ta nên buông tay nàng luôn cho rồi sao?”
Thôi Lan Nhân lí nhí:
“Đó chỉ là phương án tệ nhất...”
“Lan Nhân, ta từng nói sẽ không bao giờ rời xa nàng, ta nói được làm được. Nếu nàng còn dám có suy nghĩ như vậy, ta thật sự sẽ nhốt nàng lại...”
Đôi mắt Thôi Lan Nhân bỗng mở to tròn xoe, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.
“Dù có phải để nàng không bao giờ gặp được người thứ hai nào nữa... ta cũng sẽ không để nàng đi.”
Nghe tiếng đe dọa thấp giọng của Tiêu Lâm, tim Thôi Lan Nhân không kìm được mà khẽ run lên vì xúc động. Nhưng nàng lại không muốn để lộ bản thân có chút thích thú, đành xoay người, e thẹn thì thầm:
“Thiếp thật sự sẽ không rời đi đâu mà…”