Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Lâm nhìn nàng chằm chằm, bỗng rút một tờ giấy từ bên cạnh ra, lại nhúng mực vào bút, nhét vào tay nàng. Sau đó, hắn trở tay đè nàng úp xuống mặt bàn.
Tiêu Lâm cúi người áp sát lên lưng nàng, môi kề sát tai nàng, giọng trầm lạnh lẽo truyền đến:
“Chỉ nói miệng thì có ích gì? Ta muốn nàng viết ra, viết rằng ‘Ta mãi mãi sẽ không rời xa Tiêu Lâm’, viết mười lần. Nếu nàng viết xong, ta sẽ tha thứ.”
Thôi Lan Nhân cầm bút, ngơ ngác:
“Chỉ… chỉ vậy thôi sao?”
Viết mười lần thì có gì khó đâu chứ...
Trong lòng Thôi Lan Nhân bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp và xúc động.
Tiêu Lâm vẫn là người dễ dỗ mà, dù đang giận, nhưng cuối cùng vẫn chừa cho nàng một đường lui, để nàng có thể xuống thang một cách thể diện.
Thôi Lan Nhân vừa ngồi thẳng dậy, cầm bút viết được chữ “ta” đầu tiên, thì tay Tiêu Lâm đã từ phía sau vòng tới, tháo dải lưng bên hông nàng, rồi luồn vào trong áo.
“A…”
Thân thể Thôi Lan Nhân khẽ run lên, nét chấm bên trên chữ “vĩnh” kéo dài thành một nét sổ xiên ngoằn ngoèo.
“Viết lại.” Tiêu Lâm nghiêng đầu, lạnh lùng nghiêm khắc bên tai nàng.
Thôi Lan Nhân chỉ đành nén thở, dưới sự chế ngự của từng đầu ngón tay hắn, run rẩy viết lại dòng mới, bắt đầu bằng chữ “ta”.
Chân nàng bị hắn mạnh mẽ tách ra…
Chữ “ta” rõ ràng phức tạp hơn “vĩnh” rất nhiều, dưới ngòi bút của Thôi Lan Nhân, nét chữ càng lúc càng xiêu vẹo, càng lúc càng to, gần như chẳng còn hình dáng gì.
Cảm giác được lấp đầy từng chút một khiến nàng gần như đứng không vững, đôi tay run rẩy sớm đã không còn sức để cầm bút.
Mực loang lổ khắp mặt giấy, để lại từng vệt từng vệt hỗn loạn.
Tiêu Lâm ấn tay lên lưng nàng, ép nàng nằm sát xuống bàn, đồng thời đưa cho nàng một tờ giấy trắng mới.
Giọng hắn lạnh lẽo không chút khoan nhượng vang bên tai nàng lần nữa:
“Lan Nhân… là nàng không muốn được ta tha thứ sao?”
“...Không, không phải…” Thôi Lan Nhân chưa từng có cảm giác bị lấp đầy đến mức này, thậm chí đến cả cơn giận của hắn cũng khiến lực đạo kia càng thêm mãnh liệt.
“Vậy tức là cố tình chọc giận ta…”
Chữ “ta” vừa dứt, Tiêu Lâm liền hoàn toàn dốc hết bản thân, không chút giữ lại mà hòa vào nàng.
Thôi Lan Nhân siết chặt bút trong tay, cổ họng bật ra một tiếng thét khẽ, chỉ một thoáng sau đã chìm vào từng cơn co rút cuốn lấy, không dứt.
Tuy nàng cũng bất an vì cơn giận của Tiêu Lâm, nhưng phải thừa nhận, cơn giận của hắn, thực sự quá mức… khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi.