Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng, nửa đêm nàng bất ngờ bị đánh thức.
Vì bên cạnh, Tiêu Lâm đang giãy giụa, miệng lẩm bẩm, cả người đầy mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
Thôi Lan Nhân hoảng hốt, vội vàng lay hắn:
“Tiêu Thần Ngọc!”
“Tiêu Thần Ngọc!”
Trong cơn mê, Tiêu Lâm đứng bất động, mắt mở trừng trừng, nhìn dòng nước lũ điên cuồng cuộn chảy từ trên sườn núi đổ xuống. Cây đại thụ ngút trời trong chớp mắt bị cuốn phăng, rễ cây trồi lên lộn xộn, đá núi, thú rừng đều bị cuốn trôi như chẳng là gì.
Rồi hắn lại nhìn thấy người con gái đứng trên ngọn đồi nhỏ phía xa, cả người run lên vì sợ hãi.
Chạy đi! Mau chạy đi!
Nữ tử kia chau mày, ôm chặt con thỏ xám trong lòng, khẽ lắc đầu, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói:
“Ta sẽ đợi chàng trở về… chàng hứa sẽ trở lại mà…”
Hắn gắng sức chạy về phía trước, một lúc nhìn nước lũ cuộn đến từ phía bên phải, một lúc lại nhìn thiếu nữ ôm thỏ phía trước.
Không kịp rồi, hắn không thể đến kịp!
Bỗng một lực kéo cực mạnh từ phía sau túm lấy tay hắn.
Lực đó kéo hắn giật lùi lại từng chút một.
“Lang quân, nơi này nguy hiểm, phu nhân căn dặn chúng ta đưa người trở về”
“Phu nhân nói phải lập tức đưa lang quân rời khỏi nơi này!”
“Ta không về! Cứu nàng trước đã!”
Từng đôi tay từ phía sau vươn ra, giữ chặt lấy tay, chân, cả thân thể hắn. Rồi đột nhiên, làn da sẫm màu bắt đầu biến đổi thành những dây leo thô ráp, không ngừng sinh trưởng, quấn lấy hắn, dù hắn ra sức giãy giụa cũng không thoát được. Tầng tầng lớp lớp dây leo chồng lên che khuất tầm nhìn.
Trong ánh nhìn cuối cùng còn sót lại, dòng nước lũ cuồn cuộn ập tới trước mặt, cuốn phăng tất cả, không còn sót lại điều gì.
Tiêu Lâm kinh hoảng đến mức toàn thân mất hết sức lực, ngã ngửa ra sau, lồng ngực nặng trĩu như bị đá đè.
“Tiêu Thần Ngọc!”
Mi mắt bị kéo lên, một tia sáng len lỏi rọi vào.
Tiêu Lâm bất chợt chớp mắt, trông thấy người con gái đang ngồi trên người mình.
Mặt mày nàng hoảng loạn, đầy vẻ lo lắng, mãi đến khi bắt gặp ánh mắt tỉnh táo của hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói:
“Phu quân hù thiếp sợ muốn chết, đột nhiên hét ‘chạy mau!’, lại còn rơi nước mắt nữa…”
Nàng giơ một ngón tay ướt át lên, trên đầu ngón còn vương lại giọt nước chưa khô, như bằng chứng cho lời mình vừa nói.
Trưởng công tử thế mà lại bị ác mộng dọa cho bật khóc trong mơ chuyện ấy kinh khủng tới mức nào chứ?
Thôi Lan Nhân không cười trêu, chỉ nghiêm túc lo lắng hỏi:
“Phu quân không sao chứ? Có bị làm sao không?”
Tiêu Lâm ngây người nhìn nàng, còn nàng thì tròn xoe mắt nhìn lại hắn. Một lát sau, nàng lại ghé sát mặt vào gần hơn, còn đưa tay lên khẽ phẩy trước mắt hắn, thấp giọng gọi:
“Phu quân rốt cuộc làm sao vậy?”
Là mộng, là ác mộng.
Mà ác mộng... luôn trái ngược với hiện thực.
Tiêu Lâm đột ngột kéo lấy cánh tay Thôi Lan Nhân, dùng sức kéo nàng vào lòng, siết chặt như một kẻ vừa thoát khỏi kiếp nạn, không thể kiềm chế nổi từng nhịp thở gấp gáp tràn ngập trong lồng ngực.
Hắn quá hoảng sợ. Giấc mộng kia chân thực đến đáng sợ, khiến hắn tưởng mình sắp lần nữa đối mặt với tai ương kia mà trong đó, ngay cả Thôi Lan Nhân cũng bị nuốt trọn.
Thôi Lan Nhân kinh ngạc, nhưng không giãy giụa, trái lại còn dịu dàng đưa tay xoa nhẹ lên đầu hắn:
“Thì ra phu quân cũng sẽ gặp ác mộng sao?”
Tiêu Lâm khẽ đáp:
“...Ta là người, sao lại không thể gặp ác mộng?”