TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 340

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân hoảng hốt mở to mắt, tay chống lên phần bụng trơn nhẵn của hắn, ngăn lại:

“Khoan… thiếp còn chưa ”


Nàng còn chưa kịp thở đã lại bị cuốn vào trận gió lốc, lần nữa bị hắn “ăn sạch không chừa”.


Đáng giận nhất là sau khi bị ăn xong, Tiêu Lâm còn nắm tay nàng, bắt nàng phải viết nốt mười lần chữ còn lại.


Cuối cùng, còn không quên cúi xuống thì thầm bên tai nàng một câu:

“Nếu lần sau lại quên, ta sẽ bắt nàng viết lên người.”


Thôi Lan Nhân lại không biết xấu hổ mà vận động thêm một trận.


Cái gì nên phạt, nên viết cũng đều xong xuôi, Tiêu Lâm giữ đúng lời hứa, khôi phục trạng thái dịu dàng ban đầu.


Nàng vừa mở miệng, hắn đã đáp lời. Thậm chí còn chủ động giúp nàng bôi thuốc lên chỗ trầy xước.


Thôi Lan Nhân tựa đầu vào vai trái, lộ ra chiếc cổ mảnh mai dài thon, Tiêu Lâm dùng miếng ngọc sạch bôi thuốc mát lạnh thật cẩn thận vào vết thương ở cổ nàng.


Lễ nghĩa qua lại, Thôi Lan Nhân cũng cầm lấy lọ thuốc, bôi lên lòng bàn tay của hắn.


Lòng bàn tay Tiêu Lâm in đầy vết bầm đỏ tím, trông còn dọa người hơn cả dấu hôn trên cổ nàng, dẫu có thuốc che cũng khó mà giấu đi vẻ đáng sợ kia. Thôi Lan Nhân không nén được mà đưa tay khẽ chạm vào rìa vết thương.


Nghĩ đến chuyện hắn vội vã chạy đi tìm mình, lòng nàng liền nghẹn lại, xót đến như có ai lấy giấm ngâm cả trái tim.


“Phu quân còn đau không?”


Tiêu Lâm thu tay lại, tỏ vẻ chẳng đáng kể:

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”


Thôi Lan Nhân đột nhiên không muốn hắn rời đi nữa, nàng dang tay ôm chặt cổ hắn, hai chân cũng vòng ra sau lưng hắn, cố sức siết chặt.


“…Thật ra thiếp chẳng hề muốn rời xa phu quân, nhưng thiếp sợ phu quân vì chuyện này mà chán ghét thiếp, thấy thiếp phiền phức, rồi đuổi thiếp đi… nên mới viết bức thư ấy.”


Tự mình nói ra trước, để dù kết quả thế nào cũng dễ tiếp nhận hơn một chút.


Tiêu Lâm là người rất tốt, nhưng nàng cũng đâu có xấu. Dù hắn không cần nàng nữa, nàng vẫn sẽ sống thật tốt…


Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng nhiều.


Nàng đã rút ra được đạo lý này từ vô số trải nghiệm trong quá khứ, và xem đó như chân lý.


Tiêu Lâm sững người trong thoáng chốc, sau đó đỡ lấy hai chân nàng, từng chữ chắc nịch:

“Ta không chán ghét nàng, không thấy nàng phiền, càng không bao giờ đuổi nàng đi. Vĩnh viễn sẽ không.”


Vĩnh viễn?


Nàng chưa từng dám mơ tới hai chữ "vĩnh viễn".


Đó là một từ ngữ xa xỉ biết bao.


Vĩnh viễn không bỏ rơi người mình yêu.

Vĩnh viễn là bến cảng.

Vĩnh viễn là nhà.


Nàng thật sự có thể có được sao?


Thôi Lan Nhân ôm chặt Tiêu Lâm, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt, từng giọt xuống lồng ngực hắn.


Trong ánh sáng dịu dàng của Tiêu Lâm…

Tấm lưng trần ướt đẫm, nước mắt chảy thành suối.


Ban đầu nàng còn thút thít từng tiếng, cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, bèn vùi đầu vào lòng hắn mà òa khóc.


Vừa khóc, nàng vừa thề độc:

“Ta muốn như quỷ mà bám lấy chàng!”


Tiêu Lâm cố nín cười, hỏi:

“Sao thế? Nàng định vĩnh viễn treo trên người ta, không chịu xuống sao?”


Thôi Lan Nhân gật đầu mạnh mẽ: “Ừm!”


Tiêu Lâm ôm nàng đong đưa nhẹ nhàng, giọng nói mềm mỏng như tơ:

“Cho nàng treo, nàng muốn bao lâu cũng được.”


Sau một hồi quấn quýt, đến khi hai người nằm trên giường thì trời đã khuya lắm rồi.


Thôi Lan Nhân áp sát lấy Tiêu Lâm, chẳng còn để ý gì đến lễ nghi nữa, cả hai chân đều chui vào giữa chân hắn, tay cũng ôm chặt lấy cánh tay hắn, như sợ  hắn sẽ rời đi mất.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo