Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Lâm cảm thấy toàn thân như được bao bọc bởi ánh nắng ấm áp của một ngày đông, trái tim cũng dịu lại.
Hắn khẽ đáp: “Ừm… ta đã gặp rất nhiều chuyện.”
Những chuyện rất tồi tệ, giọng hắn có hơi nghẹn ngào.
“Thiếp hiểu mà.”
Thôi Lan Nhân không truy hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu hắn:
“Cho nên thiếp sẽ không vì vậy mà trách phu quân đâu.”
Làn sương mù đọng nơi đáy lòng cũng bị lời thì thầm nhẹ nhàng của thiếu nữ xua tan đi.
Tiêu Lâm ôm chặt nàng, thấp giọng nói:
“Cảm ơn nàng… đã sống sót.”
Thôi Lan Nhân mỉm cười rạng rỡ:
“Không có chi đâu, mỗi ngày thiếp đều rất cố gắng để sống tiếp.”
Tiêu Lâm xoa đầu nàng, cũng bật cười theo:
“Vậy từ nay về sau hãy cố gắng bám lấy ta, đừng buông nữa.”
Thôi Lan Nhân hai tay hai chân đều ôm chặt lấy hắn, kiên định đáp:
“Ừm!”
Năm đó, họ đều phải đối mặt với những biến cố khôn lường.
Trong năm ấy hắn mất cha, buộc phải gánh vác trọng trách vốn không thuộc về mình. Còn Thôi Lan Nhân, bé nhỏ yếu mềm, lại từng bước từng bước cẩn trọng tiến vào một thế giới hỗn loạn xa lạ.
Không ai trong họ có thể quay đầu, cứ thế mà bước đi trên con đường núi lầy lội sau cơn mưa, càng đi càng xa. Thế nhưng bánh xe thời gian vẫn quay, tháng năm vẫn xoay vần, sau hơn mười mùa xuân thu, họ lại gặp nhau nơi một ngả đường khác.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài trời tiếng chim hót vang lên, hai người trong nỗi hoài niệm buồn vui đan xen mà chẳng còn buồn ngủ, dứt khoát nắm tay nhau nằm lặng yên.
Thôi Lan Nhân lại nắm lấy tay Tiêu Lâm, từng ngón từng ngón mà bẻ ra chơi. Bất chợt nhớ tới điều gì, nàng nghiêng đầu hỏi:
“Phu quân, trước lúc chết, tên Viên tứ lang ấy đã nói gì với chàng?”
“Hắn ta hỏi ta…” Tiêu Lâm chậm rãi cau mày: “Chuyện ở Doanh Thủy, vẫn chưa phát hiện điểm gì đáng ngờ sao?”
“Doanh Thủy?” Thôi Lan Nhân chống người ngồi dậy: “Là có ý gì?”
Tiêu Lâm từ tốn kể:
“Việc xây đập đầu nguồn Doanh Thủy là một công trình lớn. Năm ấy Thánh nhân mới vừa ổn định triều cục, các thế gia đại tộc cũng không muốn đối đầu gay gắt đến mức lưỡng bại câu thương, nên đều tỏ ra hợp tác, xuất tiền xuất sức cùng triều đình tu sửa đập. Nhưng thiên hữu bất trắc, năm hoàn công ấy gặp mưa dầm liên miên, mực nước dâng cao, tường đập xuất hiện vết nứt…”
Chuyện này Thôi Lan Nhân cũng từng nghe bà ngoại nhắc đến. Khi ấy nàng đã theo đoàn dân chạy nạn, hẳn là tin dữ cũng truyền ra tới dân gian.
“Ý Viên tứ lang là, đằng sau sự việc đó còn ẩn tình?” Thôi Lan Nhân nói, “Nếu không phải thiên tai, thì ắt là nhân họa.”
Tiêu Lâm đáp:
“Có hoặc không, đều chưa thể kết luận.”
“Chàng nghi ngờ Viên tứ lang trước lúc chết cố ý gài bẫy, muốn dẫn chàng đi sai đường, khiến chàng sinh lòng nghi hoặc, bận tâm không yên?” Thôi Lan Nhân nhanh nhẹn phân tích, vừa nói xong liền tự mình gật đầu: “Cũng đúng, với bụng dạ hẹp hòi như hắn ta, chết rồi cũng không muốn người khác được yên.”
Tiêu Lâm nói:
“Ngày mai sai người tra hỏi lại hai kẻ kia, có lẽ sẽ moi ra được điều gì Viên tứ lang còn chưa kịp nói rõ.”
Thôi Lan Nhân đắc ý cười:
“A, suýt nữa thiếp quên mất hai tên đó rồi! May mà lúc ấy thiếp với Tiểu Nga phản ứng kịp, không thì đã bị Phan thị trung bắt đi mất rồi, đúng không?”