TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 344

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiêu Lâm không muốn tiếp tục khen ngợi Thôi Lan Nhân về chuyện này nữa, e rằng sẽ khiến nàng được thể làm tới. Chỉ lặng lẽ nghe hết lời nàng nói, rồi ôm nàng sát vào lòng.


Việc Viên tứ lang đã chết khiến những lời đồn đại liên quan đến Thôi Lan Nhân dần dần lắng xuống, thế nhưng trong thành Kiến Khang, sự yên bình xưa kia lại không hề trở lại.


Biểu hiện rõ rệt nhất chính là đám quyền quý công tử ăn chơi trong thành không còn tùy tiện kéo bè gọi bạn xuống phố nữa, mà đều rút hết về nhà đóng cửa không ra ngoài.


Không khí dị thường ấy, ngay cả dân thường vốn ít khi màng đến chuyện triều đình cũng có thể cảm nhận được đôi phần.


Lập tức, vô số lời đồn mới bắt đầu lan truyền khắp nơi.


Có người nói Hoàng đế thân thể suy bại, cũng có kẻ nói nhà họ Phan và nhà họ Tiêu cuối cùng đã quyết đoạn tuyệt quan hệ, lật bài ngửa với nhau. Nhưng mặc cho miệng lưỡi thiên hạ xôn xao ra sao, rốt cuộc vẫn chẳng ai thực sự biết rõ nội tình.


Bên trong mật thất của phủ họ Tiêu.


Qua nhiều ngày thẩm vấn, dù có là người làm bằng sắt cũng khó lòng chịu đựng nổi, huống hồ Viên tứ lang đã chết, chẳng còn ai có thể tới cứu hai kẻ bị bắt giữ kia.


Để sớm thoát thân, hai người kia ra sức moi móc ký ức, gần như khai sạch mọi chuyện mà họ biết được.


Tuy Viên tứ lang được Phan thị trung tín nhiệm và trọng dụng, nhưng hắn ta cũng không hoàn toàn trung thành. Ngược lại, hắn ta còn âm thầm cài cắm người vào phủ họ Phan, thậm chí cả Thất nương tử nhà họ Phan cũng bị hắn ta dùng lời ngon tiếng ngọt làm lay động tâm tư, thường xuyên thay hắn ta dò la tin tức các loại.


Nhà họ Phan tuy xuất thân hàn môn, nhưng hơn mười năm tích lũy, rễ sâu cành rộng, căn cơ không thể xem thường, tự nhiên cũng khó tránh khỏi những uẩn khúc và vấy bẩn trong ngoài.


Trong phủ, ngoài phủ, chuyện mờ ám không ít.


Tiêu Lâm cầm từng tờ khẩu cung xem qua, vẻ mặt chẳng có nhiều biến chuyển, cho đến khi ánh mắt hắn đột nhiên lướt qua một cái tên quen thuộc.


Bàng Năng người năm xưa từng ở bên phụ thân hắn, chịu trách nhiệm giám sát xây đập.


Phát hiện này khiến hắn không khỏi kinh ngạc, lập tức mang theo giấy tờ tìm đến lão thái công để thẩm tra.


Ông cầm tờ khẩu cung, càng xem càng kích động, bất chợt phá lên cười sằng sặc. Cười xong, nước mắt lại lăn dài, tay đập đùi liên hồi mà than:

“Phan Nhân Hối à Phan Nhân Hối… luận tâm tàn độc, ai có thể độc bằng ngươi…”


Tiêu Lâm thấy lão thái công khóc cười lẫn lộn, như thể rơi vào trạng thái điên dại, liền vội vàng rót chén trà, dìu ông ngồi xuống nghỉ ngơi. Đợi ông bình tĩnh lại đôi chút, mới cẩn trọng hỏi:

“Tổ phụ, vậy chuyện này… là thật sao? Phụ thân con…”


Lão thái công đặt tờ giấy lên bàn, tay vẫn run rẩy khi nâng chén trà, ánh mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm nền đất, hồi lâu vẫn chưa thể ngẩng đầu lên.

“Năm đó phụ thân con vì quá nhân hậu mềm lòng mà chuốc họa.” Lão thái gia chậm rãi nói. “Tên Bàng Năng ấy là kẻ nghiện cờ bạc, từng đem cả gia sản nướng sạch trên sòng, đến mức không còn đường sống, phải đến cầu xin phụ thân con tha cho hắn. Phụ thân con vì nghĩ đến ân tình nhiều năm đi theo mà không truy cứu, lại còn thay hắn trả nợ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo