Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Lâm khẽ nhắm mắt lại, nhịp thở dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Thôi Lan Nhân mạnh tay hắn chau mày, tay nàng nhanh hắn tức giận.
Cái cảm giác có thể khiến người khác phải chịu sự điều khiển của mình quả nhiên vô cùng mới mẻ, khiến Thôi Lan Nhân vừa toát mồ hôi vừa cảm thấy hưng phấn. Nhưng ngay khi mọi thứ bắt đầu nóng lên, nàng lại cố ý buông tay ra, chậm rãi nói:
“Tay mỏi rồi, hay là... chúng ta ngủ thôi nhé…”
Đây gọi là lấy đạo người, trả lại cho người. Ai bảo lần trước hắn dám dày vò nàng đến mức lơ lửng trên không mà chẳng cho rơi xuống.
Giờ đến lượt nàng, để hắn ngay lúc cao trào nhất lại phải tỉnh táo.
Tiêu Lâm đột ngột mở bừng mắt, lại nheo lại, ánh nhìn lạnh lẽo âm trầm như rắn độc chuẩn bị mổ mồi.
Thôi Lan Nhân lại thấy càng thú vị. Càng thấy hắn sắp giận, nàng càng thấy hưng phấn, chỉ hận không thể dội thêm một chậu dầu vào lửa.
Nàng ấn lấy mái tóc ướt của hắn, như vẫn chưa đủ trêu chọc, còn thè lưỡi liếm nhẹ lên môi hắn, thì thầm chậm rãi:
“Phu quân từng nói… đêm nay, chúng ta phải tiết chế, đúng không?”
Tiêu Lâm chẳng thèm nghe lời nàng, đưa tay bóp lấy cằm nàng, cúi đầu định hôn. Nhưng Thôi Lan Nhân kịp thời đưa ngón tay chắn lại, không cho hắn tới gần, còn nghiêm túc nhấn mạnh một câu:
“Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi!”
“Không phải nàng bảo ta phải hư sao?” Tiêu Lâm cong môi cười khẽ, “Đã là người bụng dạ không tốt, còn nói gì đến tiết chế?”
Hắn cúi đầu cắn nhẹ vào đầu ngón tay nàng, rồi chẳng thèm màng đến môi nàng nữa, trực tiếp kéo cả người nàng vào lòng, cách lớp áo ngủ cắn lên nơi mềm mại kia.
Thôi Lan Nhân không kìm được mà khẽ ưỡn eo về phía trước, như thể chính nàng chủ động dâng ngực vào miệng hổ.
Một khi cừu non tự đưa thân vào hang sói thì làm gì còn đường quay lại, mặc nàng có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát ra nổi.
Thôi Lan Nhân không khỏi hé môi, rên nhẹ một tiếng:
“Ưm… ngứa quá… áo, đừng mặc nữa…”
Tiêu Lâm cũng không khách khí, lập tức rút dải lụa áo của nàng ra.
Ngón tay hắn như tản ra từng cánh tuyết trắng, rồi lại dùng đầu lưỡi khẽ cuốn, hái lấy đóa mai đỏ rực.
Tuyết trắng, hoa đỏ sắc trắng và sắc đỏ soi chiếu lẫn nhau, tương phản rực rỡ.
Hoa đượm nước, ánh lên sắc hồng diễm lệ, chói mắt đến kinh tâm động phách.
Thôi Lan Nhân dùng sức đẩy đầu hắn mấy lần mà không sao đẩy nổi, ngược lại còn bị hắn quấn chặt hơn.
Nàng như hóa thành một đoá tuyết mềm, dưới tay hắn từng chút từng chút tan chảy.
“Ngón tay của phu quân… a!” Nàng bị điểm trúng chỗ mềm tê dại, cổ liền ngửa lên, eo cong lại, toàn thân căng cứng thành một đường cong hoàn mỹ.
Tiêu Lâm sớm đã quen thuộc thân thể nàng đến mức thuộc làu làu, nhắm mắt cũng có thể tìm được chỗ cần tìm.
“Hôm trước nàng còn khen tay ‘Đàn lang’ thon dài,” hắn ghé sát bên tai nàng, giọng trầm thấp mà gợi tình, “vậy tay ta… so với hắn, thế nào?”
Tim Thôi Lan Nhân đập rộn ràng, gò má lập tức phủ một tầng hồng phấn nhàn nhạt.
“Thiếp… không biết…”
“Không biết?” Tiêu Lâm nhẹ nhàng nhưng không chút nương tay, để nàng chân thực cảm nhận được chiều dài và độ rộng của ba ngón tay hắn đến khi mắt nàng hoe đỏ ngấn lệ, hơi thở run rẩy không ngừng.