TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 349

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiêu Lâm lại kéo một chân nàng vòng lên hông mình, để nàng kẹp chặt lấy, tay còn lại giữ chặt sau lưng nàng, ôm trọn người từ trên giường bế xuống, đặt chân trần nàng lên sàn đất lạnh.


Lang quân thân hình cao lớn, chân dài vai rộng, Thôi Lan Nhân cứ thế treo trên người hắn, có cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Nàng chỉ còn cách tay chân cùng dùng sức, ôm hắn thật chặt như một chú gấu nhỏ quấn lấy thân cây, không dám lơi lỏng.


Thế nhưng điều đáng sợ nhất không phải là rơi xuống, mà là bên dưới đang có người cầm sẵn một “lưỡi dao cùn” chờ sẵn, ý đồ rõ ràng không tốt đẹp gì.


Da đầu Thôi Lan Nhân tê rần, chỉ cần nàng trượt xuống… thì chắc chắn sẽ bị xuyên thẳng qua.


Với trọng lượng của nàng, cùng với góc độ này… nàng chỉ cần nghĩ thôi đã biết cú va chạm ấy tuyệt đối không phải kiểu dịu dàng gì. Nàng chắc chắn chịu không nổi…


Dù trong lòng có chút sợ, nhưng cơ thể lại bị đánh thức, càng sợ lại càng mong chờ, càng mong chờ thì càng khó nhẫn nại. Nàng vòng tay qua cổ Tiêu Lâm, hơi thở nhẹ như lông vũ phả nơi vành tai hắn, khẽ gọi:

“Phu quân…”


Tiêu Lâm vẫn giữ nàng treo lơ lửng, cúi đầu trêu chọc:

“Là eo của ‘Đàn lang’ tốt, hay eo của ta tốt hơn?”


Thôi Lan Nhân đỏ bừng cả mặt, lí nhí lẩm bẩm:

“Thiếp đã nói rồi, chỉ là chép từ sách ra thôi mà… Thiếp làm sao biết ai tốt hơn chứ, có từng thử người khác đâu… Phu quân sao cứ để tâm mãi chuyện này vậy?”


Tiêu Lâm nghe nàng càng giải thích, lửa giận trong lòng càng bốc lên.


“Để tâm mãi? Chẳng lẽ ta không thể để tâm sao?”


Nàng không hề biết, chỉ vì hai câu nói bâng quơ đó mà hắn đã phải chịu bao “giày vò” suốt đêm hôm ấy. Thế mà khi xoay người lại, nàng lại cười tít mắt bảo hắn rằng: căn bản chẳng có cái gọi là “Đàn lang” nào cả...


Quá sức đáng giận!


Tiêu Lâm không ngừng dò xét từng chút một, còn Thôi Lan Nhân đã chẳng màng giữ ý nữa, lập tức kêu lên thút thít:

“Tốt... đều là của chàng tốt! Không chỉ tay tốt, eo cũng tốt… cả miệng cũng tốt nữa!”


Tiêu Lâm nghe nàng từng câu từng chữ khẳng định, cuối cùng cũng chịu buông tay, để nàng rơi mạnh xuống.


Cả một đêm, cuối cùng chẳng ai giữ nổi tiết chế.


Tháng năm, thành Kiến Khang xuân ý dạt dào.


Viên tứ lang đã được chôn cất. Vì là thân mang tội danh, trên bia mộ cũng không hề khắc tên, cả nhà họ Viên cũng kín như bưng về chuyện này.


Một vị công tử thế gia từng phong quang đắc ý, nay lại chết trong lặng lẽ chẳng ai hay.


Thượng thư Viên gia bệnh nặng nằm liệt, Viên thị từ đó mất đi trụ cột, lập tức rối ren không yên.


Cùng lúc ấy, nhà họ Phan cũng chẳng còn tâm trí lo liệu chuyện người khác.


Phan thị trung không biết từ đâu nghe được tin tức, biết rằng hôm Viên tứ lang gặp nạn, bên cạnh hắn ta vốn còn có hai tâm phúc theo hầu.


Nhưng sau khi Viên tứ lang chết, hai kẻ tâm phúc ấy cũng mất tăm mất tích.


Không cần đoán cũng biết đã rơi vào tay ai.


Phan thị trung tức đến nghiến răng.


Hôm đó nghe Nhị nương tử họ Thôi nói một tràng lời lẽ nhảm nhí, lão  ta bị mê hoặc đến mức hồ đồ, thế mà lại bỏ qua mấy điểm then chốt, không kịp lệnh người điều tra xung quanh.


Song cơ hội đã qua, chẳng thể quay lại bù đắp sai lầm, lão ta chỉ còn biết nổi trận lôi đình mà trút giận.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo