Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phan thất nương thì vừa mới mất người thương, giờ lại mất luôn cả sự yêu chiều của bá phụ, liền khóc đến mức gần như ngất xỉu.
Phan nhị lang đành lắc đầu, ra hiệu cho người đưa nàng ra ngoài.
Chờ đến khi đám người ồn ào ấy rời khỏi, Phan Hoằng mới quay sang phụ thân, hỏi:
"Viên tứ lang rơi vào kết cục như hôm nay là do hắn ta tự chuốc họa, vậy phụ thân còn sợ điều gì nữa?"
Phan thị trung đang còn đau đầu, nghe thấy con trai chất vấn bên tai, liền sững người:
"Con nói gì?"
Phan Hoằng nhìn thẳng vào lão ta, trầm giọng:
"Hài nhi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc phụ thân đã làm điều gì khuất tất, mà đến giờ vẫn còn lo sợ?"
Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng Phan Hoằng lại thấy rõ phụ thân từng ngày một nóng nảy bất thường, giống như bị ép đến đường cùng.
Cậu ta suy đi tính lại, chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.
Rất có thể trong tay Viên tứ lang vẫn còn nắm giữ nhược điểm gì đó mà phụ thân tuyệt đối không muốn để lộ ra, cũng vì lẽ đó nên khi ấy lão ta mới nhất quyết không để cho hắn ta có đường lui.
Và Viên tứ lang, lại còn từng nhìn cậu ta với ánh mắt khinh bỉ, lạnh nhạt nói rằng:
"Ngươi tưởng phụ thân ngươi là người tốt lành lắm sao?"
Những chuyện ác mà Viên tứ lang từng làm, phụ thân liệu thật sự không hề hay biết?
Nếu như lão ta hoàn toàn không biết, thì Viên tứ lang sao lại có thể đường hoàng nói ra những lời như thế?
Phan Hoằng siết chặt nắm tay, cậu ta vẫn luôn tin rằng phụ thân là người nhân hậu, độ lượng. Cậu ta không tin lời Viên tứ lang, nhưng lại sợ hắn ta bịa ra những tin đồn bất lợi, nên mới thỏa hiệp giúp hắn ta.
Nhưng kết quả là gì?
Chỉ đổi lại sự cảnh cáo từ Trưởng công tử.
Và đổi lại là sự thù địch sâu sắc hơn nữa từ nhà họ Tiêu đối với Phan gia.
Viên tứ lang tuy đã chết, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
“Ngươi vô lễ!”
Phan thị trung vung mạnh tay, chén trà cùng nước bên trong vỡ tan trên mặt đất, bắn tung tóe, làm ướt cả vạt áo của Phan Hoằng.
“Cút cho ta!”
Cơn giận dữ đến lồng ngực phập phồng khiến Phan Hoằng lạnh cả tim, cậu ta không dám cãi lại nửa câu, chỉ vội vã đứng dậy, cuống cuồng bỏ chạy.
Cậu ta bước đi rất nhanh, chẳng phân biệt phương hướng, vừa tới hành lang thì tình cờ chạm mặt Lục nương tử đang chuẩn bị ra ngoài.
Lục Cẩm Nhi nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của cậu ta, không khỏi dừng lại vài bước, liếc nhìn kỹ hơn một chút.
Phan Hoằng gắng sức đè nén tâm trạng, thấy nàng ta dắt theo tỳ nữ, rõ ràng là định vào cung, bèn hỏi:
“Ngươi… hôm nay vẫn muốn vào cung sao?”
Lục Cẩm Nhi gật đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Đúng vậy. Gần đây Thánh thượng vẫn hay gặp ác mộng, ta vào tụng ít kinh, giúp ngài ấy dễ ngủ hơn một chút.”
Trong giọng nàng có pha chút giễu cợt, như thể ngay cả bản thân cũng thấy việc này thật nực cười.
Nói cũng kỳ lạ, từ sau khi Hoàng đế lâm bệnh, hậu cung không hề triệu kiến phi tần, ngoài nhị hoàng tử có thể túc trực bên cạnh, thì chỉ thỉnh thoảng mới gọi Lục Cẩm Nhi vào cung trò chuyện.
Nếu không phải Hoàng đế từ trước tới nay vốn chẳng ham mê sắc đẹp, xem hậu cung như vật trang trí, thì e rằng đã có lời đồn thổi đầy triều…
Mà lúc này nhìn khuôn mặt lạnh nhạt, cao ngạo của Lục Cẩm Nhi, Phan Hoằng lại có chút thất thần bởi vì dung mạo nàng có đến sáu phần giống với mẫu thân cậu ta, Thành An công chúa.
Chẳng lẽ Hoàng đế cũng vì lý do này?
Hoàng đế, Tiên đế và Thành An công chúa đều là đồng lứa lớn lên cùng nhau, Tiên đế còn là biểu huynh của Hoàng đế, nếu xét về thân phận, thì quả thực là thân cận.
Nếu năm xưa công chúa không gả nhầm vào phủ của cậu ta, e rằng người bà ấy gả cho chính là vị Hoàng đế hiện tại…
Nghĩ đến việc Hoàng đế vẫn luôn ưu ái mình, Phan Hoằng bất giác sinh nghi có phải Người từng dành tình cảm cho mẫu thân mình?
Lục Cẩm Nhi không có thời gian dây dưa với cậu ta, chỉ khẽ mỉm cười rồi nói:
“‘Nghĩa huynh’ nhớ giữ gìn sức khỏe. Ta thấy dạo này mới ấm lên đã lại lạnh bất chợt, chỉ sợ còn có trận gió xấu sắp tới.”
Trong bầu không khí căng như dây đàn, lời nói ấy khiến tim Phan Hoằng giật mạnh một cái. Cậu ta cảm thấy như Lục nương tử đang ám chỉ điều gì đó.
Cậu ta vội đuổi theo nàng, hỏi:
“Ý ngươi là gì?”
“Không có ý gì.” Lục Cẩm Nhi liếc nhìn hắn một cái, giọng bình thản:
“Chỉ là thấy ‘nghĩa huynh’ hồn vía lên mây, sợ không cẩn thận sẽ bị nhiễm lạnh, dính gió độc mà đổ bệnh thôi.”
Phan Hoằng đứng sững lại. Quả nhiên toàn thâncậu ta đã bắt đầu thấy lạnh vạt áo bị nước trà làm ướt đã thấm vào da thịt, gió vừa lùa qua, đã thấy rùng mình từng trận.
Dù Phan Hoằng có cố chối bỏ đến đâu…
Thì căn bệnh đã ngấm trong người nhà họ Phan, rốt cuộc cũng bị cơn gió lạnh cuối xuân thổi bật ra mà phát tác thành trận trọng bệnh!