TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 350

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trong đại sảnh, Phan Hoằng nghe phụ thân nổi giận đùng đùng, còn Phan thất nương thì quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa nức nở, bá phụ bá mẫu mỗi người một lời can gián, cầu xin. Cả căn phòng loạn thành một nồi cám.


“Đại ca, thất nương cũng không cố ý đâu.” Phan nhị lang vì con gái mà lên tiếng cầu tình, nước mắt ngắn dài:

“Chẳng qua là thấy đại ca trọng dụng tên Viên tứ lang ấy, Thất nương mới tin tưởng hắn. Ai mà ngờ hắn lại là loài lang sói, tâm địa hiểm ác? Thất nương nó chỉ là tiểu nữ nhi, tâm tư đơn thuần, làm sao địch nổi thủ đoạn của hắn? Thất nương tuổi còn nhỏ, sao có thể ép nó phải đi làm ni cô chứ?”


Phan thị trung sớm đã quát đến khản giọng, lúc này ngồi phịch xuống ghế, trừng mắt nhìn Phan thất nương còn đang lau nước mắt, tức giận xen lẫn thất vọng.


Từ khi kết thân với công chúa, lão ta chỉ sinh được một con trai. Dù Phan thất nương là con thứ của nhị phòng, nhưng từ nhỏ được nuôi bên gối chính thất, lão ta vẫn xem nàng như nữ nhi ruột thịt mà yêu thương, thậm chí còn chủ động làm mối cho nàng với nhị hoàng tử.


Tương lai nếu trở thành thị thiếp của hoàng tử, đến khi hoàng tử đăng cơ, nàng sẽ được phong làm phi tần, cuộc đời vô cùng xán lạn.


Thế mà nàng lại hồ đồ, vô ơn bạc nghĩa, một lòng đi theo tên Viên tứ lang, vứt bỏ tiền đồ, u mê chẳng khác nào tự hủy!


“Các ngươi tưởng bắt nó đi làm ni cô là hình phạt sao? Không đó là cứu nó đấy!” Phan thị trung lạnh lùng quát lên.


Phan Nhị lang vẫn chưa hiểu, gương mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Thánh nhân hiện giờ thân thể bất an, nhị điện hạ nắm đại quyền trong tay, triều cục thay đổi trong gang tấc, còn con gái nhà ngươi thì khóc than vì một tên tình lang, chẳng lẽ là thấy mạng mình còn dài lắm chắc!" Phan thị trung lại tức giận vỗ mạnh lên đùi, giọng điệu tràn đầy bất bình.


Phan nhị lang nghe ra được ẩn ý sâu xa trong lời huynh trưởng, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, không dám tin hỏi lại:

"Chẳng lẽ... nhị điện hạ lại là người hẹp hòi đến thế sao?"


Phan Thị Trung chống tay lên trán, thở dài một tiếng, mệt mỏi nói:

"Không chỉ vì lý do đó, còn bởi vì... ta nữa."


"Đại ca nói vậy là có ý gì?" Phan nhị lang vội quỳ gối lết lên trước hai bước, bám lấy chân hắn, ánh mắt kinh hoảng nhìn chằm chằm hắn:

"Huynh đừng dọa đệ, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?"


Gió ngoài kia chỉ lay động cỏ cây thôi mà cũng khiến người người căng thẳng như lâm đại địch. Trong mắt Phan nhị lang, huynh trưởng luôn là chiến thần bất bại một người có thể phụng sự hai đời vua mà vẫn được trọng dụng, lại còn có thể giành được chỗ đứng vững chắc giữa sóng gió của các đại thế gia.


Sao huynh ấy có thể để bản thân... hay để Phan gia xảy ra chuyện cơ chứ?


Phan thị trung phất tay, cau mày gắt:

"Không đến lượt ngươi lo. Ngươi chỉ cần bỏ chút tâm tư, sớm tìm một chốn tốt cho thất nương đi khỏi nơi này, đừng có suốt ngày khóc lóc làm ta thêm bực mình!"


Phan nhị lang nhận ra lão ta đã hạ quyết tâm, há miệng định phản bác, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.


Trong nhà, ông ta luôn là đứa con kém cỏi, không sao so bì được với đại ca, từ nhỏ đến lớn đều nghe theo mọi lời lão ta nói. Giờ nếu đại ca có bắt ông ta đi xuất gia, e rằng cuối cùng ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo