TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 355

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lục Cẩm Nhi thong thả gỡ mũ trùm xuống, nhìn thẳng lão ta, chậm rãi nói: “Nhị điện hạ bảo… cậu ta cũng lực bất tòng tâm.”


“Con người không thể mãi may mắn được, đi lại đường cũ thì không còn tác dụng nữa, đúng không?” Phan đại nhân đứng lên, giọng điềm tĩnh mà lạnh lùng.

Năm xưa, lão ta cũng từng trải qua một phen sinh tử cận kề, đúng lúc bắt được cơ hội, hoàng đế khi đó dã tâm bừng bừng, hai người liền hợp tác, mưu tính đổi triều thay đại, từ đó giúp lão ta bảo vệ được hơn mười năm quyền thế. Nay lão ta muốn dùng lại chiêu cũ, chỉ tiếc Tề Man và phụ thân cậu ta không giống người thường, cậu ta giống như một con chó hoang thoát xích, không bao giờ chịu ngồi xuống đàm phán cho tử tế...


Ngoài phòng, ánh đèn rực sáng, tiếng bước chân rầm rập kéo đến, khiến khuôn mặt Phan thị trung hiện lên một nụ cười kỳ dị: “Thánh thượng đến tìm ta rồi.”


Lục Cẩm Nhi gật đầu, mỉm cười nói: “Thánh nhân truyền ta đến mời ‘nghĩa phụ’ nhập cung.”


Trên mặt Phan thị trung không hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ phủi phủi tay áo, bình tĩnh đáp: “Vừa hay, có mấy việc ta cũng muốn đích thân bẩm báo với Thánh thượng.”


/


Chưa đến giờ giới nghiêm, người đi lại trên phố vốn đã thưa thớt, nhưng không rõ lời đồn lan truyền từ đâu, người chẳng những không ít đi mà ngược lại càng lúc càng đông, đều đứng dọc hai bên đường từ cửa phủ họ Phan chờ xem xe giá của Phan thị trung.


Thị vệ Phan phủ cưỡi ngựa hộ tống xe chủ như thường lệ.


Tiếng vó ngựa đều đặn dẫm lên mặt đá xanh, vang lên giòn giã, biểu thị oai nghi của quyền thần.


Thế nhưng lúc này, sự tò mò của dân chúng đã lấn át tất cả. Có người bất ngờ hét lên về phía chiếc xe bốn bánh:


“Phan thị trung, thật sự là ông chỉ huy người phá đê, chỉ để lật đổ thế gia, độc chiếm đại quyền sao?!”


Một câu như hòn đá rơi vào mặt nước phẳng lặng, khiến sóng gợn trùng trùng.


“Phan thị trung, có phải ông từng mặc nhiên để Viên tứ lang lục soát thương hộ, tư túi làm giàu?!”


“Việc Bắc Hồ cầu thân, cũng là do ông đề nghị ư? Giữa ông và Bắc Hồ rốt cuộc có mối quan hệ gì?!”


Phan thị trung vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ bên ngoài huyên náo ồn ào, nhưng những câu hỏi kia từng câu một đều bén nhọn như dao, như thể mọi tội ác trên đời đều đổ lên đầu một mình lão ta.


Nhớ năm xưa mỗi lần ra đường, dân chúng đâu chẳng khom lưng cúi đầu, cung kính ngưỡng mộ, đừng nói chặn đường lão ta, chỉ cần thấy trước mặt có cành khô chiếc lá cũng sẽ vội vàng quét sạch.


Lão ta vốn xuất thân hàn môn, vậy mà lại phá vỡ sự độc chiếm quyền lực suốt mấy trăm năm của thế gia, ngạo nghễ bước vào trung tâm triều chính.


Không chỉ mở ra con đường làm quan cho kẻ thường dân, mà còn trở thành cây dù chở che cho họ!


Hai tay Phan thị trung bắt đầu run rẩy. Lão ta không thấy lạnh lòng vì hoàng đế xử tệ với mình, quân vương mà, vốn là vô tình vô nghĩa, huynh đệ còn có thể trở mặt tương tàn.


Lão ta hiểu hoàng đế, nhưng lại vì mấy lời nói của dân chúng mà lạnh lòng.


Đúng lúc ấy, thị vệ gõ nhẹ lên thành xe, cúi đầu bẩm:


“Gia chủ, bọn họ chắn đường, không đi nổi nữa rồi.”


Phan thị trung siết chặt hai tay, lửa giận bừng lên, chợt đứng phắt dậy, mạnh tay vén rèm bước ra.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo