TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 356

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chỉ thấy lão ta mặc trường bào màu tử sắc, trên mặt là chòm râu chỉnh tề được chăm chút, khóe mắt rũ xuống, nếp nhăn sâu hằn, cả người toát lên sát khí dọa người.


“Lũ dân ngu chưa biết gì!”


Tiếng quát vang vọng, âm thanh xung quanh thoáng chốc yếu đi, vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía lão ta.


Phan thị trung hùng hồn cất lời:

“Xuất thân của ta, Phan Nhân Hối, các ngươi chẳng lẽ không biết?!”


Lão ta vỗ ngực, nghĩa khí lẫm liệt nói:

“Ta cũng như chư vị, xuất thân hàn môn thứ dân, từ lúc chào đời đã định sẵn phải làm nô lệ cả đời, để mặc thế gia giẫm đạp. Là ta dùng hết sức trâu sức hổ mới giành được địa vị hôm nay, mà ta vì điều gì? Là vì mở lại Thái học, để những người có xuất thân giống như ta có thể nhập triều làm quan, thay đổi vận mệnh hàn môn, có thể cùng thế gia tranh đấu! Là vì muốn nhiều người bình thường hơn nữa có được tiếng nói của mình!”


Xung quanh có người thì thầm bàn tán, không ít kẻ đã bị lời lão ta làm lay động.


Nhưng vẫn có người đứng ra hỏi:

“Vì lẽ đó, dù phải hy sinh những người vô tội cũng là đáng giá sao? Mười mấy năm trước, doanh thủ vỡ đê, Ly An thành bị nhấn chìm, sinh linh đồ thán chẳng lẽ những sinh mạng ấy không phải mạng người? Hết thảy chỉ là tấm đá dò đường mà Phan đại nhân dùng để thí nghiệm?!”


Một số người vốn đang dao động, nghe vậy cũng gật đầu phụ họa:


“Phải đó, phải đó, mạng ai mà chẳng là mạng, năm đó thảm án ấy ai chẳng từng nghe qua, đáng sợ biết bao!”


“Đúng vậy! Ông ta vốn không coi sinh mạng ra gì, trước kia có thể vứt bỏ cả một Ly An, sau này nếu cần thiết, ai biết được ông ta có vứt bỏ chúng ta không… Người thường nhiều như vậy, đâu phải ai cũng có số làm quan hưởng lộc!”


“Chúng ta vốn không có cái mệnh ấy, chúng ta chỉ là đá lót đường thôi!”


“Phan đại nhân, ngài nói xem, là vì chúng ta hay vì chính mình? Làm quan là ngài, hưởng phúc là ngài, còn chúng ta được gì?”


“Các ngươi bị tiểu nhân xúi giục mà vẫn ngu muội không hay, coi ta là kẻ thù thì chính là sai lầm lớn nhất!”


Phan đại nhân vì lời họ mà xúc động, lớn tiếng đáp:

“Ta không làm sai! Gọi là bất phá bất lập, không dùng biện pháp cực đoan, sao có thể đạt được mục tiêu một cách nhanh chóng?! Ta cũng chẳng sợ sử quan ghi chép thế nào, đúng sai thị phi, để hậu nhân luận định!”


“Vậy là Phan đại nhân thừa nhận năm xưa quả thực đã động tay vào đê Doanh Thủy! Vậy chuyện Bàng Năng chắc cũng là do ngài chỉ đạo chứ gì?!” Có người trong đám đông la lớn.


Không phải ai cũng có thể hiểu nổi tinh thần “xả thân vì đại nghĩa” như lời Phan đại nhân.


Tựa như trong mắt tướng quân, binh sĩ chỉ là những quân cờ có thể điều động: kỵ binh xông pha, cung thủ giữ trận, thương binh đâm ngựa, sinh tử bao nhiêu cũng không làm lay chuyển được đại cục mà ông ta sắp đặt.


Nhưng trong mắt người lính, một sinh mệnh là cả cuộc đời.

Chết rồi thì chẳng còn gì cả.


Bởi vậy, lúc họ nghe thấy Phan đại nhân thừa nhận mình từng sai mà không chịu nhận lỗi, còn ngang ngược chống chế, thì bao nhiêu công lao xưa cũ cũng bị gạt qua một bên.


Bọn họ chỉ biết một điều, lão ta sẽ sẵn sàng hy sinh bất cứ ai mà lão ta cho là đáng để hy sinh, bất kể người đó có vô tội hay không.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo